Chương 91 - 4: Trở về bên anh (4)
Không lạ với thái độ này của đối phương, tâm tình của Mục Đương vẫn rất tốt, ông ta lăn lăn hai viên châu âm dương trong tay tạo ra âm thanh cọt kẹt, rồi ngã giá: "Nếu Nhị gia đã nói vậy tôi cũng không làm mất thời gian Vẫn theo đề nghị trước đó, chỉ cần cậu có thể giúp tôi lấy được ghế chủ tọa của "Vong" thì một nửa giang sơn sẽ là của cậu Tôi không nói hai lời"
[Được, thành giao] Dừng một chút, người kia lại nói:
[Mục lão đại, Tư Cảnh Hàn trước nay không vị tình thân, trở thành nội gián của Vong một khi bị phát hiện kết cục thế nào ông cũng đã biết Lần trước để ông toàn mạng rời đi đã gây ra uẩn khúc lớn, cho nên muốn cùng ông hợp tác chẳng khác nào kề cổ bên nanh cọp, con đường chết gần hơn con đường sống, nhưng tôi vẫn giúp ông, hẳn là thành ý của tôi nói đến đây ông đã rõ ràng?]
"Đương nhiên, đương nhiên" Mục Đương cười nhẹ: "Họ Mục tôi trước giờ được biết Nhị gia hễ đã hứa làm chuyện gì thì chưa bao giờ thất tín, cho nên vừa nghe cậu đồng ý liền thấy vui mừng trong lòng Mong rằng sau này chính thức hợp tác, hành sự sẽ càng thuận lợi"
[Được, tạm thời giữ liên lạc như thế Bây giờ tôi không tiện nói nhiều hơn, khi cần thiết tự nhiên sẽ tìm đến ông]
Nói xong, người kia trực tiếp ngắt máy
Mục Đương cũng đặt điện thoại đó, hai viên châu âm dương trên tay vẫn xoay đều đều theo nhịp, nụ cười của ông ta càng thêm ác liệt
Ở phía dưới, hai nữ nhân đang ra sức bóp chân cho ông ta không hiểu làm sao, trong lòng có chút khiếp sợ nhưng cố che giấu vào trong, chỉ sợ làm chủ nhân phật ý
Đột ngột ông ta ám thị cho một người đứng dậy, cô gái kia nghe lời từ dưới tiến lên, bị ông ta kéo vào lòng nhưng chẳng hề phản kháng
Cô gái còn lại cũng biết chuyện tiếp theo phải làm, nhân lúc hai người phía trên đang quấn quýt, cô ta lại đưa cánh tay trắng nõn về phía đũng quần của Mục Đương, tìm khóa kéo
Sau đó là một cảnh ô hợp
Ở một nơi khác
Trong căn phòng nửa chìm trong bóng tối, dáng vẻ của người đàn ông cũng được chia làm hai, một cái bóng mập mờ in trên tường trắng, một cái bóng còn lại đậm hơn hằn vết trên nền sàn Còn hắn thì đang lặng nhìn trời đêm, đôi mắt đen láy như đá hắc diệu chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào cũng tạo nên phản quang thật đẹp
Cuộc điện thoại đã vừa qua mang theo một bước tiến nữa cho kế hoạch của hắn, phần thưởng dành cho ván đấu cuối cùng đã ở ngay trước mặt nhưng cạm bẫy cũng thêm phần dày đặc, chỉ cần một cái chạm sơ sảy thì đừng mong quay đầu lại được
Bỗng lúc này hắn lại nhớ lời Tư Cảnh Hàn đã từng hỏi mình rất trịnh trọng trước đây
Vũ, cậu sẽ không phản bội tôi chứ?
Lúc đó Tư Cảnh Hàn không phải dùng thân phận bạn bè để hỏi hắn, mà là nhân danh ông chủ của Vong để hỏi cộng sự của mình
Hắn đã trả đáp: tồn tại trên đời, điều gì cũng có cái giá của nó, con người không có được là chưa trả tới giá mà thôi
Đúng vậy, cho đến bây giờ vẫn như thế, Lạc Tư Vũ hắn làm việc theo giá cả mà đối phương có thể trả được, chỉ cần có cái giá phù hợp liền có được lòng trung thành
Ngay từ đầu khi chọn hắn làm việc, Tư Cảnh Hàn hẳn đã hiểu điều này, không biết Tư Cảnh Hàn đã quên hay chưa nhưng hắn thì chẳng bao giờ quên mục đích ban đầu làm việc cho Tư Cảnh Hàn là gì
Có lẽ những người luôn phải đau đầu đi tìm nội phản trong tổ chức đến chết cũng không ngờ kẻ đó lại chính là Nhị gia của Tổ chức Người thân cận nhất với Tư Cảnh Hàn, cũng là anh em vào sinh ra tử với hắn
Lạc Tư Vũ nghĩ đến đây lại nhếch môi, cả hắn cũng không ngờ được dã tâm của mình sẽ có ngày lớn đến mức này, nuốt chửng tất cả lòng tin và sự tín nhiệm
Nhưng là Món lợi ích muốn chi phối được hắn không hẳn phải có giá trị cao nhất, mà nó phải là thứ hắn cần, giúp hắn đạt được dã tâm của mình một cách vững chắc nhất
Mục Đương và Tư Cảnh Hàn đều đã cho hắn một cái giá, bây giờ chỉ còn việc lựa chọn mà thôi
Lạc Tư Vũ nâng mắt nhìn lên bầu trời, đương nhiên bầu trời mịt mù như sắp khóc chẳng thấy được ngôi sao nào, ngay cả ngôi Bắc Thần cũng chìm trong màu xám xịt
Không có đế vương thì nước tất sẽ loạn, một sự thay triều đổi vị nào cũng thường gây ra tai biến lớn Huống hồ những tai biến đó xuất phát không chỉ từ một phía mà là cả thù trong, giặc ngoài cùng nhau xâu xé, lại thêm một phần của những tên ngư ông đắc lợi tranh đục khoét, đến đó dù bầu trời này có chia làm trăm mảnh cũng không đủ cho những con sói tham lam thõa mãn cơn đói
Mà càng là lúc hỗn loạn như vậy, những kẻ muốn thống trị sẽ có cơ hội đổi ngôi
Ánh mắt của người đàn ông trong căn phòng lờ mờ kia càng thêm tối, dường như cái bóng in trên tường của hắn đã biến thành quỷ, hòa vào bóng tối không một chút vết tích
Hắn cười, nụ cười thống trị đêm đen
Người khác không biết tâm tư hắn chứa đựng gì, chỉ có hắn biết ngày trở về đã không còn xa nữa
_____________
Nam Thương biệt thự
Biệt thự riêng của Tề Thiếu Khanh nằm trong thành phố, tuy là nằm trong nơi đất chật người đông, bất động sản đắt đỏ lên đến đỉnh điểm nhưng chỗ này của anh lại có một diện tích lớn đồ sộ, trãi dọc theo con sông vắt qua thành phố không khác gì một khu resort thu nhỏ
Hoắc Duật Hy lần đầu tiên đến đây, bao nhiêu cảm giác kích động chỉ còn dồn lại ở một câu đánh giá như thế
Thật sự quá hoành tráng
Không phải lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng đẹp đẽ, hào nhoáng thế này, nhưng là cô không cho rằng ở trong nội thành của thành phố K từ lâu chỉ còn những tòa cao ốc san sát lại còn có một chỗ thanh tĩnh như bồng lai tiên cảnh thế này
Bây giờ thì cô mới biết tầm nhìn của mình còn quá hạn hẹp, cứ ngỡ rằng không ngõ ngách nào trong thành phố này mà mình chưa đi qua, nhưng rốt cuộc mới biết mình đi qua chỉ là những con đường được thông thương ngắn nhất với ngoại thành có thể đến Hàn Nguyệt
Thêm một chuyện làm cô bất ngờ nữa chính là cách vung tiền của Tề Thiếu Khanh, trước giờ quen biết anh cô luôn cho là anh thuộc dạng đàn ông biết tiết chế, không giống với phong cách coi tiền như rác của nhưng đại gia xem trọng cái vĩ mô, sang trọng hay quá hoa lệ, xa xỉ
Nhưng xem ra cô đã lầm rồi, đàn ông như anh ấy không giống với phụ nữ các cô thích tính toán đến từng tiểu xảo, còn bọn họ ra sức cân não có thể bịp bợm nhau trên thương trường nhưng cuộc sống bình thường lại thích cái hưởng thụ, hoàn toàn không cân đo những khoản chi tiêu có thể phục vụ cho nhu giải khuây của bản thân
Mà đặc biệt, đàn ông càng độc thân lại càng thích chơi lớn
Hoắc Duật Hy có lẽ đã hơi mỏi chân cho nên bèn ngồi xuống chỗ cái bàn đặt ở song chắn cạnh bờ sông, hôm nay trời lại nắng nên cô không khoác thêm áo, chỉ mỏng manh mặc một chiếc váy màu sữa dài hơn gối liền đi dạo suốt cả giờ đồng hồ
Cô vừa ngồi xuống không lâu, đúng lúc Tề Thiếu Khanh cũng từ bên ngoài trở về
Cô không đi đón anh, chỉ có người phục vụ trong biệt thự đi lên nói nhỏ vào tai của anh vài câu Không cần nghĩ cô cũng biết họ đang hướng mình ám thị với anh điều gì, bởi vì cô không cho họ đi theo phía sau như lời anh căn dặn thôi
Cho người mang tây trang của mình đem xuống, Tề Thiếu Khanh cười cười đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy đang thẩn thơ sưởi nắng, kéo ghế ngồi xuống
Thấy cô không nhìn mình, anh bèn giơ tay gõ gõ lên mặt bàn: "Nhóc con, em không ngoan?"
Hoắc Duật Hy vẫn không nhìn anh, có chút lười biếng ngắm bến cảng phía bên kia bờ sông xa tít tắp
"Trước giờ em cũng không nói mình ngoan lắm"
Tề Thiếu Khanh hơi nhíu mày, nhưng vẫn mang ý cười: "Không giống trước kia, em của bây giờ bướng bỉnh hơn anh nghĩ rất nhiều, còn biết cách chọc tức người khác"
Thế này thì Hoắc Duật Hy quay ngoắt lại, đối diện với anh: "Em thì có thể bướng bỉnh đến đâu, đến cuối cùng chẳng phải cũng rơi vào bẫy của anh sao?"
Cái này khá bất đắc dĩ, Tề Thiếu Khanh thở dài: "Tiểu Hy, chẳng lẽ việc tối qua khiến em không hài lòng về anh?"
Hoắc Duật Hy dứt khoát gật đầu: "Cảm giác bị người ta đổi chác rất không tốt, mà sau đó còn bị người mình đặt nhiều niềm tin vào nhất bỡn cợt lại còn khó chịu hơn"
Cô nói vậy, anh thoáng im lặng, dường như chính bản thân cũng đang nhớ đến một điều gì đó
Trước kia anh cũng đã từng nói với Trí Quân, cách mà anh giành lại Hoắc Duật Hy từ tay Tư Cảnh Hàn không phải là bằng cách lừa lọc nhau trên thương trường, cô không phải là vật phẩm để mua bán, thế mà cuối cùng cô trở về bên anh lại bằng một cuộc trao đổi do chính tay anh bày ra
Chỉ là phần tâm tư này anh không để biểu lộ ra bên ngoài, mà che giấu cảm xúc thật tốt, hướng Hoắc Duật Hy thuyết phục bằng một lời lẽ khác:
"Tiểu Hy, đùa quá trớn như vậy là anh sai, em đừng lẫy nữa, cho người của anh theo em chăm sóc được không, có như vậy anh mới yên tâm"
"Thật ra em cảm thấy anh Thiếu Khanh hình như cũng không giống trước đây"
"Sao em lại nói như vậy?" Tề Thiếu Khanh không hiểu lắm
Hoắc Duật Hy lại nói: "Hình như em phát hiện trong anh cũng có một phần người rất chuyên chế Nhưng em đã có người trưởng thành rồi, không cần suốt ngày có người cặp kè chăm bón như trẻ con, thật sự rất mất tự do"
Tề Thiếu Khanh lập tức hiểu ngay, nói nhiều như vậy là muốn tự do bay nhảy một mình sao Chỉ là đề nghị này của cô vẫn làm anh thấy khá bất an, bởi vì thái độ của cô bây giờ quá tốt, quá bình thản cho nên trở thành chuyện lạ lùng
Thật sự dựa trên tâm tình của một cô gái bình thường trải qua một điều tồi tệ như khoảnh thời gian vừa qua, để hồi phục tinh thần mà nói không thể chỉ trong một hai ngày, huống hồ chỉ có một đêm
Cho nên, cô càng không u sầu, anh suy tư anh lại càng cho rằng cô để mọi chuyện trong lòng rồi từ từ gặm nhấm, chỉ sợ rằng ban ngày cô nở nụ cười với anh nhưng ban đêm lại một mình len lén khóc, nếu thật vậy, không phải anh sẽ đau lòng muốn chết sao?
Thà rằng cô cứ ở đây khóc cho long trời lở đất, hoặc phẫn nộ làm chuyện cuồng dại hủy hoại bản thân trước mặt anh thì anh còn biết ứng phó, nhưng nếu cô âm thầm lặng lẽ hành hạ mình thì anh phải làm thế nào để kịp thời ngăn cản đây?
"Tiểu Hy, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng sau, bây giờ anh nghĩ còn chưa thích hợp" Anh đã từ chối
Hoắc Duật Hy lập tức không vui: "Thể nào Tề Thiếu Khanh, anh cũng giống những người đàn ông khác, chỉ thích hạn chế quyền lực của em?"
"Tiểu Hy, em nghe anh nói, chúng ta"
"Em mới không thèm, hứ, em không nói với anh nữa" Hoắc Duật Hy cắt ngang, thật ương ngạnh đứng dậy, muốn quay ngoắt đi
Tề Thiếu Khanh không ngờ cô lại nghịch ngợm đến vậy, anh cũng đứng lên, tay dài một sải đã bắt được cô kéo lại: "Nhóc con, ngoan ngoãn nào, em thật là"
Nói được một nữa anh bỗng nhiên nín lặng, bàn tay đang cầm cổ tay của cô cũng bất động rồi lập tức nhìn kỹ thêm một lần nữa, sau đó thì bàng hoàng dừng hẳn trên chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương mà Tư Cảnh Hàn đã cho cô
_____________
4/4/2019
Like và bỏ phiếu cho Niếp nhé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn