Mục lục
Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 118 - 1: Gia đình hoàn chỉnh.








Chương 118 - 1: Gia đình hoàn chỉnh.





Hoắc Duật Hy vừa đánh vừa mắng, lăn xả chẳng kém gì đàn ông đang đánh nhau vì người yêu, có bao nhiêu sức lực đều đốt lên ba người đàn ông cao to, mà cả ba chẳng ai nhúc nhích, cam chịu mặc cho cô phát tiết.





Hoắc Duật Hy không những mạnh tay đá, mạnh chân đá mà còn lớn tiếng mắng, người hứng đòn nhiều nhất chính là Tề Thiếu Khanh.





Dù rằng so với Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm anh là người được biết đến sao cùng nhưng lại là tên đầu xỏ lạnh lùng nhất sau khi Tư Cảnh Hàn gặp nạn. Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm còn biết lung lay với sự đau khổ của Hoắc Duật Hy, muốn cho cô biết hết nguyên căn mọi việc nhưng anh luôn là người ngăn cản, Tư Cảnh Hàn viết thư, dặn những gì, muốn những gì anh đều đáp ứng, kể cả chuyện Đại Bạch.





"Hư hư hư... A..." Hoắc Duật Hy hết khóc lại hét, khàn cả giọng nhưng vẫn không hết uất ức.





Cô hung hăng thế này không phải ngày một ngày hai, ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn thường xuyên có dịp bộc phát, động tay động chân với hắn, liều chết với hắn mỗi khi bị hắn cưỡng chế, biết là không địch lại đối phương nhưng tay chân vẫn luôn luôn nhanh nhẹn cào cấu, muốn làm rách lớp da xinh đẹp của hắn, dù chẳng thấm tháp gì so với nổi đau của cô nhưng chỉ cần thế thôi cô cũng thấy hả dạ.





Bây giờ mọi chuyện lại tốt rồi, tay nghề có đất dụng võ, lại là ba khúc cây không biết chống cự, cô tha hồ mà cấu xé.





"Uổng công em tin tưởng các anh, đều xem như anh trai ruột của mình, các anh lại quay sang đối xử với em như vậy. Rốt cuộc thì một lời của Tư Cảnh Hàn cũng nặng hơn tình cảm của chúng ta sao?!"





"Tiểu Hy..." Tề Thiếu Khanh khổ sở muốn nói gì đó nhưng Hoắc Duật Hy đã cắt ngang: "Nhất là anh đó Tề Thiếu Khanh, anh luôn miệng nói yêu em, sống chết yêu em, vậy mà khi em đớn đau gần chết anh lại là người vô tình nhất. Rốt anh yêu em hay Tư Cảnh Hàn với anh vẫn quan trọng hơn hả?"





Cô giận đến mức nói năng lộn xộn, Mặc Lạc Phàm trong mưa gió vẫn thính tai bắt được vấn đề trọng tâm, tự dưng bật cười. Tiếng cười không đúng lúc của anh càng làm Hoắc Duật Hy nổi điên: "Anh đang cười nhạo em sao? Mặc Lạc Phàm..."





Dường như bị đã kích quá mức khiến tâm trạng Hoắc Duật Hy không được ổn định, rất dễ bị tổn thương. Rốt cuộc đang ở trạng thái hung hăng biến thành tủi thân, mím môi rồi khóc lớn.





"Hu... em không phục, vì sao tất cả mọi người ai cũng biết chỉ có em là ngây thơ không biết gì, em đúng là con ngốc mà, bị các đi còn ở đó mỉm cười giúp các anh đếm tiền nữa."





"Tiểu Hy, đừng khóc, đừng khóc... anh không phải cười nhạo em." Mặc Lạc Phàm lúng túng ngồi xuống cạnh Hoắc Duật Hy, bản thân dù thật thảm hại nhưng vẫn dư sức để dỗ dành cô.





Hai người kia nhìn nhau, lại nhìn Hoắc Duật Hy, cô ở trạng thái này thì chắc là không còn muốn đánh đấm gì nữa, nên cũng an phận ngồi xuống, thu dọn tàn cuộc sau ác chiến.





Hoắc Duật Hy thấm mệt, nhưng vẫn không quên mục đích muốn tính sổ: "Có phải nếu em không tự mình phát hiện ra Đại Bạch là bảo bảo của em thì các anh sẽ giấu chuyện này vĩnh viễn? Các anh cũng thật độc ác!"





_________________





18/9/2019





#1 Bắt đầu nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK