Chương 95 - 18: Hôn lễ dưới thánh đường
"Cạch"
Cánh cửa được đẩy ra
"Hức Tư Cảnh Hàn"
Thế nhưng âm thanh đầu tiên mà Tư Cảnh Hàn nghe được lại là tiếng khóc nỉ non gọi tên hắn của Hoắc Duật Hy
Đó là một sự chấn kinh khiến cả cơ thể hắn phải run lên, trái tim đập loạn nhịp vì âm thanh yếu ớt mà thật sự hữu lực với lòng hắn
Cô đang nằm ở chỗ đó, được người ta trang bày như một món tặng phẩm đầy hấp dẫn và bắt mắt với bộ đồ lót cosplay đầy gợi tình đủ để đàn ông lóa mắt ngay cái nhìn đầu tiên
Dường như ý thức được điều này dù rằng đang mê man cô vẫn cố gắng kéo tấm chăn che bản thân lại nhưng quá chật vật để cử động, cô chỉ che được một nửa, một nửa còn lại lộ ra phô bày đầy ngượng ngừng
Thật may, thật may cô còn nguyên vẹn, bọn người kia chưa làm hại đến cô
"Cộp"
Tiếng giày da trong lúc này đủ làm cho căn phòng trở nên vang động, Hoắc Duật Hy trong mơ màng tỉnh dậy, đề phòng ngước lên
Là ai? Là ông chủ Mã kia sao?
Ban đầu cô còn mơ hồ thấy được đôi giày da và đôi chân thẳng tắp, cố gắng nhìn lên trên cho đến bàn tay phải có đeo nhẫn ở ngón áp út của người thì một phản xạ có điều kiện khiến cô trừng to đôi mắt, ngẩn phắt dậy
Tư Cảnh Hàn!
Là Tư Cảnh Hàn!!!
Qua ánh đèn mập mờ trong căn phòng cô nhìn thấy diện mạo của hắn, đứng ở ngay cửa với tây trang, giày da chỉnh tề, cao ngạo như một vị vương tử và trắng trẻo y hệt Tiểu Bạch Kiểm
Cô thật sự không nhìn lầm chứ?
Thật sự là Tư Cảnh Hàn sao? Cô không vì sự mong đợi quá mức mà trong cơn mê man nhìn nhầm người khác trở thành hắn chứ
Nếu nhìn nhầm thì phải làm sao, làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết đây là sự thật, kỳ tích luôn xuất hiện đúng lúc để cứu cô
Hoắc Duật Hy thử cắn lưỡi của mình, đến khi nếm được mùi máu và cơn đau tê dại thì mới biết mình không nằm mơ, cô lau lau nước mắt nhìn cho rõ bóng dáng người ở đằng kia, lần nữa thấy người đó là Tư Cảnh Hàn thì trở dậy:
"Hức hức hức Tư Cảnh Hàn, tôi ở đây"
Cô bất chấp có đi nổi hay không liền vùng dậy bò khỏi giường, muốn chạy đến bên cạnh hắn, nhưng chỉ đi được mấy bước cô đã ngã nhào xuống sàn
Nhưng mà cô vẫn cười, nước mắt không biết vì sợ hãi hay vui mừng vẫn cứ rơi rơi, đưa tay về phía hắn như nhìn thấy ánh mặt trời sau bao nhiêu năm mất đi ánh sáng: "Tư Cảnh Hàn, tôi ở đây, không sao cả, bọn họ chưa có làm gì tôi"
Đúng vậy, tôi không sao cả? Tư Cảnh Hàn, anh lại đến đúng lúc rồi, tôi không sao cả
Hoắc Duật Hy vẫn duy trì động tác đưa tay cho Tư Cảnh Hàn, hắn là hy vọng của cô, hắn thật sự đã nhưng sao hắn còn chưa đến bế cô lên?
Cô chẳng phải từng là cục cưng của trên dưới biết bao nhiêu phụ nữ bên cạnh hắn sao? Cô ngã hắn phải bế cô lên liền chứ, hơn nữa sàn này còn chưa có lót thảm như ở Hàn Nguyệt, hắn không biết cô đau sao?
Hoắc Duật Hy vẫn duy trì động tác đưa tay về phía hắn, nhưng thật lâu nữa người kia cũng chỉ đứng nhìn
"Tư Cảnh Hàn?" Cô không hiểu, ánh mắt long lanh nước như muốn hỏi hắn tại sao
Người đàn ông vẫn đứng đó, bất động
Nhìn Hoắc Duật Hy ngã trên mặt sàn lạnh lẽo đanh đưa tay về phía mình với bao nhiêu hy vọng và vui mừng
Không đâu, không phải hắn không muốn đỡ cô lên, mà ngay từ giây phút đầu tiên khi thấy cô nằm trên giường nắm đã muốn lao tới, đem cô ôm vào lòng dỗ dành, nào để cô khóc đến như vậy
Nhưng bây giờ hắn vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt lãnh cảm vô tình
[Cảnh Hàn, đừng bước đến]
Giọng nói của Lạc Tư Vũ ở bên tai hắn đầy sức mạnh, làm cho bước chân của hắn như đóng đinh tại chỗ
[Bảo Bối đang cần cậu, bây giờ vẫn còn kịp, Tiểu Hy đã an toàn, cậu cũng nên rời đi]
Tư Cảnh Hàn vẫn nhìn Hoắc Duật Hy và bên ngoài phòng bao Lạc Tư Vũ đã đến nhưng không bước vào, hắn lặng lẽ nói vào tai nghe để nhắc nhở người đàn ông ở bên trong: không được tự mình cứu Hoắc Duật Hy
[Cậu quên mục đích ban đầu khi hai người tách ra rồi sao? Không phải là cho cô ấy hy vọng mà là để cô ấy tuyệt vọng]
Tư Cảnh Hàn vẫn không nói gì, cứ như một bức tượng nhìn Hoắc Duật Hy
[Hôm nay cậu cứu cô ấy sẽ không thay đổi được gì, lễ cưới vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng nếu cậu ở lại thì nhất định sẽ mất Bảo Bối Cậu không thương Bảo Bối sao, cậu xem Báo Bối là cái gì, Bảo Bối cũng chỉ là một]
"Ha"
Trong căn phòng bao truyền đến tiếng cười sâu cay của Tư Cảnh Hàn đã cắt ngang lời Lạc Tư Vũ
Nụ cười đó chứa đủ loại hương vị mà người nghe không thể phân biệt đó là vui vẻ, đau buồn, mỉa mai hay bi thống, tiếng cười của hắn rất dài, có lẽ trước đây chưa bao giờ hắn cười đến như vậy, nó như một khúc hát mang theo tất cả nỗi oán hận, khinh bỉ và chế giễu, trong sự im lặng vang vọng khắp cả căn phòng
Thật sự rất đáng sợ, nụ cười đó làm cho Hoắc Duật Hy phải rùng mình, làm cho trái tim của cô thình thịch đập và ý thức được một dự cảm chẳng lành
Tiếp đó là giọng nói đầy lạnh lẽo và chăm chọc của Tư Cảnh Hàn cũng vang lên:
"Hoắc Duật Hy, cô bày ra bộ dáng gì đây? Đang nghĩ là tôi đến để cứu cô à?"
Hoắc Duật Hy ngỡ ngàng nhìn hắn, vậy hắn đến đây để làm gì?
"Tư Cảnh Hàn"
"Đừng gọi tên tôi!" Tư Cảnh Hàn lạnh giọng quát, nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng tiến lên bước nào, cứ như vậy nói ra những lời khắc nghiệt chọc thủng trái tim Hoắc Duật Hy:
"Cô nghĩ như thế nào lại gọi tên tôi, cô muốn tôi cứu cô để ngày mai cô thành hôn cùng tên đàn ông khác? Cô nghĩ tôi quá rộng lượng hay là ngu ngốc hả?"
_______________
5/7/2019
Tề Thiếu Khanh nói đúng, Tư Cảnh Hàn không thể bỏ rơi Bảo Bối được
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn