Chương 101 - 2: Linh hồn của ác quỷ.
Mục Đương trừng to đôi mắt, "Mày muốn thứ đó để làm gì?"
"Trở về Vũ Văn gia." Nói đến đây giọng của Lạc Tư Vũ trở nên cực lạnh lùng: "Chắc ông không ngờ đến tôi là em họ bên nhà ngoại của Tề Thiếu Khanh, là người của họ Vũ Văn làm mưa làm gió ở Nam Á?"
Có lẽ người khác không hiểu gì nhưng Mục Đương đã đoán được ý nghĩ của Lạc Tư Vũ, ông ta khinh miệt rít lên: "Loại con riêng như mày quả nhiên thâm độc hơn người, dã chủng vẫn là dã chủng!"
Lạc Tư Vũ bật cười một cách không kiềm chế, chỉ vào ông ta: "Nhưng đáng thương cho ông nhất là lại bị loại dã chủng này lừa gạt!"
Mục Đương càng thêm sa sầm, "Bọn người các ngươi đừng vội đắc ý, cho dù hôm nay ta thất thủ thì sau này thân tín của ta vẫn nắm thóp được Tư thị, sẽ không bao giờ để yên cho các ngươi."
"A, ý ông nói là 30% Tư thị đã bán ra đấy à?" Bây giờ nhân vật chính là Tư Cảnh Hàn đã bắt đầu lên tiếng: "Để đạt được thành tựu này hẳn là ông nhận được không ít sự giúp sức của cô ta đi?"
Đột ngột Hoắc Duật Hy từ nãy đến giờ luôn im hơi lặng tiếng đã bị Tư Cảnh Hàn kéo về phía trước, tay hắn bóp chặt lấy cằm của cô: "Thân tín của ông là người phụ nữ mỗi tối vẫn rên rỉ dưới thân tôi, là kẻ đã lấy cấp thông tin mật tôi từ văn kiện tôi để trong thư phòng, phải không?" Đến cuối cùng, Tư Cảnh Hàn gần như là quát lên, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Hoắc Duật Hy.
Cô vì đau không nói được gì, liên tục lắc đầu sợ hãi cầu xin.
"Cảnh Hàn, sao có thể?" Cả Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đều bị dọa sợ, muốn ngăn cản nhưng bị thái độ của Tư Cảnh Hàn hiện tại làm cho thuyết phục, hắn sẽ không bao giờ vội phán đoán một điều gì nếu như chưa có căn cứ xác thực.
Mục Đương cũng không ngờ Tư Cảnh Hàn đã phát hiện ra Hoắc Duật Hy từ lâu tiếp tay cho ông ta, trong phút giây này dường như mọi thứ chuẩn bị đều trở thành vô ít, ông ta gào lên: "Số cổ phần mày bán ra là số khống?"
"Cái này thì đúng rồi, xem ra bây giờ ông rất sáng suốt." Tư Cảnh Hàn cười đậm, lại nhìn về phía Hoắc Duật Hy nước mắt lưng tròng, vỗ vỗ lên má của cô: "Thấy không, nhờ có cô tôi mới lừa được ông ta chi ra hết tài lực để mua số cổ phần trên danh nghĩa kia, không uổng công tôi luôn chiều chuộng cô."
"Tư Cảnh Hàn, tôi không có... tôi không cố ý..." Hoắc Duật Hy run rẩy, vì sức lực của Tư Cảnh Hàn dụng trên người cô lớn đến dọa người chỉ thêm chút nữa có thể cô sẽ tan nát thành mảnh vụn.
"Không cố ý?" Tư Cảnh Hàn cười trào phúng: "Một câu không cố ý liền muốn phủi bỏ hết trách nhiệm? Hoắc Duật Hy, tôi nuông chiều cô như vậy còn chưa đủ hay sao, tại sao cô còn muốn phản bội tôi? Tại sao hả?!"
"A!" Hoắc Duật Hy thét lên chói tay, nắm chặt lấy cánh tay đang bóp lấy cổ của mình, "Không, Tư Cảnh Hàn, anh nói yêu tôi mà..."
"Cô tin không, khi ai đó phản bội cô nhưng cô vẫn nói được tiếng yêu?" Tư Cảnh Hàn như rên rỉ nói ra một câu này rồi ném mạnh cô sang một bên: "Cút đi!"
Hoắc Duật Hy run rẩy ngồi trên đất nước mắt rơi ướt thảm đỏ, Hoàng Tịch Liên vội vàng ngồi xuống đỡ lấy cô, tuy rằng không rõ đã có chuyện gì những đối với cô dâu thì bị thế này quả thực đáng thương.
Tư Cảnh Hàn không nhìn về phía bên này thêm lần nào nữa, Mục Đương từ đầu đến cuối vẫn nhìn kỹ biểu tình của Tư Cảnh Hàn, bỗng nhiên một ý định lóe lên xẹt qua đôi mắt già nua nhưng đầy hung ác:
"Đã đến bước đường cùng ta cũng không còn gì để giữ lại, nếu đã không thể thoát được vậy hãy cùng nhau mà xuống địa ngục đi!"
___________
31/7/2019
Gắng sức lên mọi người ơi...