Chương 105 - 7: Di ước còn sót lại.
"Đừng mà..."
Từ trong ác mộng cho tới hiện tại Hoắc Duật Hy vẫn kinh hãi bật khóc, nước mắt ướt đẫm cả gối, rồi dòng lệ khô thành một con đường rõ ràng trên má cô.
Đã mấy ngày rồi đêm nào cũng như vậy, đêm nào cũng nhìn thấy Tư Cảnh Hàn từ xinh đẹp rồi hóa đẫm máu.
Hắn không cho cô về biệt thự Hàn Nguyệt, thế nên bất luận ra sao những người ở đó cũng không cho cô đặt chân vào trong.
Quả nhiên hắn muốn phủi bỏ hết quan hệ với cô.
Hắn vẫn độc tài như vậy! Hắn biết mà, cho dù có tiền muôn bạc biển thì đây đầy kỷ niệm cũng chỉ có Hàn Nguyệt mà thôi, hắn cho cô tất cả những ngôi nhà mà hắn có, duy nhất ngôi nhà vô giá này hắn giữ khư khư bên mình, hắn biết mà, đối với cô ngoại trừ Hàn Nguyệt thì tất cả còn lại đều không có giá trị.
Hiện tại Hoắc Duật Hy đang ở chỗ của Tề Thiếu Khanh, tuy rằng nói để anh chăm sóc cô nhưng thật ra cô biết là để trông chừng không cho cô náo loạn.
Tư thị không có Tư Cảnh Hàn vẫn trôi trải vận hành, thậm chí qua cuộc khủng hoảng không bao lâu thì giá cổ phiếu đã tăng vọt và trở về mức ban đầu.
Tư Cảnh Hàn quả nhiên là kẻ có tâm kế khó đoán, những cổ đông lớn tuổi giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn trong cuộc suy thoái rút lui rời đi không phải là một mất mát, mà đó chính là một công cuộc dọn đường cho Mao Lập Tát, Mạc Doanh và Lục Nguyên danh chính ngôn thuận ngồi vào hàng cổ đông.
Trước kia Tư Cảnh Hàn cho dù muốn thế người của mình vào thì cũng chẳng có lý do thích hợp, cho nên khi lợi dụng chuyện này bọn họ quả nhiên đã sợ hãi, tự động tạm biệt cái ghế ngồi suốt mấy mươi năm mà không cần hao tâm tổn sức.
Những người ở lại sau cơn thập tử nhất sinh của tập đoàn cũng đã hiểu ra dụng ý của Tư Cảnh Hàn, trong lòng không khỏi run sợ, rất may mà bọn họ còn có chút can đảm, nếu không nhất định sẽ tức đến chết!
Lạc Tư Vũ hiện tại thay thế Tư Cảnh Hàn điều hành công ty, hời hợt lấy một lý do Tư Cảnh Hàn gặp tai nạn giao thông, ảnh hưởng đến khuôn mặt phải ra ngoài điều trị cấy ghép tế bào da trước mắt không thể lộ diện.
Đương nhiên người trong tập đoàn đều có não, dù bán tin bán nghi hoặc không tin đi nữa thì cũng chẳng dám ý kiến nửa lời bởi vì hội đồng quản trị đều cùng một giuộc với nhau, bọn họ chỉ là ăn cơm của người ta, no bụng là được rồi, dù chủ là ai cũng không quan trọng!
Hoắc Duật Hy có mấy lần đòi đến công ty, Tề Thiếu Khanh không cho, nhưng chô quậy rất dữ nên đành gọi Hoàng Tịch Liên qua dẫn cô đi.
Nhưng kết quả lần nào cũng như lần đó, văn phòng của Tư Cảnh Hàn luôn luôn khép kính cửa.
Cô chờ cả ngày cũng chăng thấy hắn đâu.
Rồi cô chờ trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, từ sáng sớm khi đèn đường tắt đi cho đến lúc lần nữa được thắp sáng thì trong phòng ngủ tầng ba, và bất kể ở nơi đâu trong biệt thự cũng không thấy bóng dáng của hắn lướt qua.
Thất thủ ở Hàn Nguyệt, cô đến nằm vùng ở bệnh viện của Mặc Lạc Phàm, không ngừng làm phiền anh ấy, có khóc lóc, có van xin, có nài nỉ, có giận dữ, có gắt gỏng, có nổi điên, thậm chí xông vào đánh anh ấy, uy hiếp bệnh nhân trong bệnh viện bắt anh ấy nói ra tung tích của Tư Cảnh Hàn nhưng mà kết quả chỉ có một.
Tư Cảnh Hàn chết rồi, hôm đó bị cô giết chết thật rồi.
Không giống như tình tiết của một bộ phim, nam chính trải qua địa ngục luân thai vẫn có thể toàn vẹn trở về. Con người thực sự trên thế gian này đều giống như nhau, không ai thoát được cái chết, dù là người phàm tục hay kẻ tu hành, dù giàu dù nghèo, dù có là bác sĩ đi chăng nữa!
Cho nên Tư Cảnh Hàn cũng sẽ có lúc bất lực, nằm xuống mãi mãi.
Cô đã quá ảo tưởng vào năng lực của hắn, cô đã từng nghĩ dù có thể nào thì Tư Cảnh Hàn cũng sẽ không chết được đâu.
Thậm chí lúc cô đâm nhát dao đó vào người hắn, cô còn không nghĩ hắn sẽ chết! Tư Cảnh Hàn thì làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được chứ?
Cô muốn hắn chết, nhưng cô nghĩ hắn sẽ không chết.
Nhưng cuối cùng hắn đã không trở lại thật, không giống như những lần trước đó, hắn sẽ không bao giờ phẫn nộ nữa nếu cô trái ý hắn, bởi vì đông đi tuyết sẽ tan, tình đi người cũng không còn.
Chết trong tay người tình là một điều hạnh phúc, chết dưới tay người tình mới là một nỗi tuyệt vọng.
___________
21/8/2019
Spoil: "Bé Duật, ra đây ăn bánh bao."