Chương 102 - 2: Cái giá phải trả cho một lời yêu.
Mục Đương nhìn cảnh này cười đến run rẩy: "Thấy không, Tư Cảnh Hàn, tao đã nói mày sẽ chẳng còn gì mà! Ả đàn bà này sẽ làm thật, mày thua rồi, cược thua rồi!"
"Đem lão ta đi!" Tề Thiếu Khanh không kiềm chế được cơn thịnh nộ, gắt lạnh rồi ngã ngồi xuống, bên cạnh chân Tư Cảnh Hàn.
Trăm ngàn suy tính, vạn nhất anh không ngờ hắn lại làm như vậy, tàn nhẫn với bản thân của mình như vậy, dùng phương thức này để kết thúc mọi chuyện mà không cho phép bất cứ ai có thể ngăn cản.
Bây giờ thì anh đã hiểu rồi, tất cả đều có dự tính trong lòng bàn tay của hắn, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo, hắn dùng sinh mệnh hiến tế cho ván cược cuối cùng mà Hoắc Duật Hy sẽ là người định đoạt thắng thua.
Nhưng... hắn đã thua khi kỳ tích không xuất hiện, Hoắc Duật Hy vẫn quyết định ra tay, nàng công chúa quyết moi cho được trái tim loài ác quỷ.
Nên hắn đành thua cháy túi trong canh bạc tình yêu.
Hoắc Duật Hy nhìn máu trên người Tư Cảnh Hàn không sao cầm lại được, giọng nói cũng đã mất đi, một nỗi hoảng sợ gần như tuyệt vọng đang xâm lấn.
Sao có thể chỉ là một hiểu lầm, vết dao này cô đã quyết tâm ghim vào người hắn rồi thì điều khủng khiếp nhất bây giờ chính là cô chợt nhận ra mình đã hiểu lầm hắn, làm sao có thể... nếu là hiểu lầm thì cô sẽ đau lắm, trái tim cô sẽ đau đớn đến chừng nào, cô sẽ không thể chịu nổi đâu.
Dường như cảm nhận được sự run rẩy của cô, Tư Cảnh Hàn mỉm cười trấn an nhưng cũng đủ làm hắn đau đớn:
"Bé Duật, đừng sợ, không phải là lỗi của em... Là tôi cố tình tàn nhẫn, đẩy em rời xa tôi, làm em hận tôi để đến lúc ra đi không phải lưu luyến. Nhưng mà tôi vẫn không làm được, tôi không muốn để em đi... khụ khụ khụ..." Đột nhiên hắn trở nên kích động nắm chặt lấy tay của cô, máu từ mũi trào ra khiến hắn bị sặc không nói được gì.
Một cơn đau vật vã, nhưng hắn vẫn muốn nói, mà nước mắt trong vô thức đã tuôn rơi, hắn cũng biết khóc, vì đau mà khóc...
"Bé Duật, tôi yêu mà, là thật... hãy tin tôi. Tôi đã từng lừa dối em rất nhiều, nhưng tiếng nhớ nhung bao giờ cũng là thật, khụ khụ khụ... rời xa em một chút tôi đã không chịu được, nên tôi làm sao có thể... có thể sống như vậy với nửa đời còn lại trong cô độc."
Hoắc Duật Hy không hề nói lời nào, cũng không rơi lệ, trông cô bây giờ thật lạnh lùng, nhưng người đàn ông trong lòng cô đang nóng hổi những máu.
Hắn thở dốc, đầy mệt nhọc mà chỉ nói được một câu: "Nhưng mà... nhưng mà em lại yêu Tử Mặc, dù tôi có cố gắng yêu thương em thế nào thì em cũng không thể quên được hắn ta. Một nhát dao cho tôi vào ngày hôn lễ, tôi liền hiểu em yêu hắn bao nhiêu thì lại hận tôi bấy nhiêu là thế nào rồi... Ở bên tôi, không ngày nào em được hạnh phúc, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi đã giết chết Tử Mặc..."
"Nên Bé Duật... khụ khụ khụ... quà cưới tôi tặng cho em vào hôn lễ của chúng ta là sự công bằng em vốn dĩ nên có..." Tư Cảnh Hàn dùng chút sức lực còn lại cởi găng tay, đưa bàn tay sạch sẽ chưa nhiễm vị máu muốn chạm vào khuôn mặt diễm lệ của cô gái như cách loài ác quỷ tôn thờ sự thánh khiết:
"Tôi đã không thể trả lại cho em người đàn ông mà em yêu nhất, thế nên cuối cùng chỉ có thể tự tay giết chết kẻ khiến tình yêu của em bị chia lìa."
Nhưng Hoắc Duật Hy, cực cưng của tôi, tôi vẫn uất ức lắm.
Vì sao em chỉ nhớ rằng hoàng tử sẽ cho em một tình yêu ngọt lịm mà chẳng biết rằng ác quỷ cũng có trái tim.
́Tư Cảnh Hàn nhìn vào khoảng không, mờ mịt.
Hắn cười, nhưng lại đau đến nhíu mày, tang thương lan tràn trong đáy mắt.
"Bảo bối...khụ khụ..."
"Không, Cảnh Hàn, cậu đừng nói nữa... đừng nói nữa." Tề Thiếu Khanh xin hắn nhưng Tư Cảnh Hàn chỉ còn tồn tại một mình Hoắc Duật Hy, cô lại im lặng đến một cách đáng sợ, vai của Mặc Lạc Phàm phát run: "Tiểu Hy, em nói gì đi, em đừng như thế, Cảnh Hàn sẽ không chịu được lâu nữa đâu."
Đôi môi Hoắc Duật Hy đang cố mấp máy nhưng chẳng thể phát ra âm thanh nào chỉ có bàn tay cô là đan vào tay hắn, nắm chặt.
Hoàng Tịch Liên từ lâu đã ôm mặt ngồi sụp xuống, nghe từng tiếng nói đứt quảng của Tư Cảnh Hàn mà nước mắt không giữ được vào trong.
Dường như ý thức được sức lực của mình không còn bao nhiêu nữa, Tư Cảnh Hàn vội vã lên tiếng: "Kiếp này đã làm em khổ sở đến như vậy, nên cục cưng, kiếp sau, nếu được sinh ra lần nữa... em yên tâm... tôi nhất định, không yêu em nữa... khụ khụ..."
______________
5/8/2019
Không phải Niếp không muốn lên sớm, mà bởi vì Niếp thật sự không có cảm xúc để viết, dù rằng Niếp từng rất tâm đắc đoạn này. Chờ bấy lâu nay chỉ viết đoạn này.