Đại Đường, thiên lao.
Lúc này đêm dần khuya.
Hai tên ngục tốt lười nhác ngồi liệt trên ghế.
Trong tay mỗi người bưng một cái bát cũ, trong bát là rượu đục ngầu.
Thi thoảng, lẫn nhau ngầm hiểu khẽ chạm bát. Uống một ngụm nhỏ, sau đó bốc lên vài củ lạc ném vào trong miệng, biểu cảm trên mặt rất là thoải mái.
Nhưng cho dù bọn hắn chỉ dám uống từng hớp nhỏ, thì rượu trong chén vẫn ngày càng vơi, chẳng mấy chốc đã sắp hết.
Sau ba vòng rượu .
Đêm còn rất dài, rượu lại không !
Uống xong một ngụm rượu cuối cùng, tên ngục tốt trẻ tuổi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Hắn nhìn sang lão ngục tốt bên cạnh, ánh mắt mang theo ý tứ hỏi thăm. Sau đó lại liếc nhìn nhà tù phía trước.
Lão ngục tốt nhìn theo ánh mắt của hắn.
Chỉ thấy một người thiếu niên mặc áo bào màu tím, đang khoanh chân ngồi sau song sắt.
Trên đầu thiếu niên đội tử kim quan, dưới chân đi giày tơ vàng, bên hông đeo ngọc. Trước mặt hắn có mấy đĩa đồ nhắm nhìn rất ngon mắt, còn có một bình rượu trong suốt, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lão ngục tốt hơi lắc đầu, sau đó thấp giọng quát: " Trương Tiểu Nhị, ngươi con mẹ nó không muốn sống nữa sao, lại muốn cướp rượu của Tiểu Hầu gia?"
Trương Tiểu Nhị nhếch miệng.
Xem thường nói: “ Loại hoàn khố suốt ngày dẫn người làm bậy, lưu luyến câu lan (lầu xanh) như hắn , ngươi sợ cái gì?
Trước kia thì cũng thôi đi, nhưng lần này hắn gây sự với Tây Bá Hầu phủ, bệ hạ tự mình ra lệnh bắt giam, ngươi nghĩ hắn còn có cơ hội ra ngoài hay sao?"
" Vậy ngươi dám thử một chút không? ".
Lão ngục tốt thấy Trương Tiểu Nhị ăn nói ngông cuồng, cũng không khuyên nhủ nữa.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, cười hắc hắc nói: " Mặc kệ là hắn chọc vào người nào, chỉ cần hắn vẫn là Tiểu Hầu gia, thì loại người như ngươi cũng không thể trêu chọc đến.
Đừng tưởng rằng là võ giả thì có thể ngang ngược, võ giả ở thành Trường An chẳng là cái thá gì?"
Sắc mặt Trương Tiểu Nhị phát xanh, dùng quần áo của ngục tốt che kín thân thể, dựa vào trên tường giả vờ ngủ.
Cặp mắt của hắn vẫn âm trầm nhìn vào bên trong phòng giam. Vị Tiểu Hầu gia kia vẫn đang thong thả uống rượu.
Hắn thân là Nhị phẩm võ giả, mặc dù bất đắc dĩ phải trở thành ngục tốt, nhưng trong ngực hắn có mãnh hổ, chí hướng rộng lớn.
Từ trước đến nay ghét nhất loại người dựa vào xuất thân tốt, khi nam phách nữ.
Hắn đã từng tưởng tượng rất nhiều lần.
Nếu như hắn không sinh ra trong gia đình thương nhân mà sinh ra làm con của một vị Hầu tước thì hắn đã sớm bước qua ngưỡng cửa kia, trở thành một vị võ giả danh chấn Trường An.
Phế vật trước mắt này có được thiên phú tu hành, lại có thể tùy tiện sử dụng các loại tài nguyên bảo vật nhưng lại không biết trân quý.
Cả ngày dẫn theo một đám ác bộc, rêu rao khắp nơi, khi nam phách nữ. Đến nay vẫn là một tên nhất phẩm võ giả
Phế vật như vậy.
Ngoại trừ vẻ ngoài dễ nhìn, trong triều có người, trong nhà có tiền, còn có cái gì hơn được hắn?
Càng nghĩ càng giận.
Trương Tiểu Nhị hừ lạnh một tiếng, tựa vào trên tường.
Âm thanh tuy nhỏ.
Nhưng bây giờ là nửa đêm, nơi này lại rất yên tĩnh.
Chỉ thấy tên phế vật trong lời của Trương Tiểu Nhị, lộ ra một gương mặt thanh tú, nói: " Trương nhị ca dường như có ý kiến đối với bản hầu?"
" Ti chức không dám !"
Trương Tiểu Nhị trước đó nói không sợ, nhưng lúc này thật sự phải đối mặt với vị Tiểu Hầu gia này lại cảm thấy sợ hãi không thôi, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
" Chỉ là cổ họng ti chức hơi ngứa, đã quấy nhiễu Tiểu Hầu gia. Xin Tiểu Hầu gia thứ tội !"
Nhìn thái độ kinh sợ của Trương Tiểu Nhị.
Thiếu niên kia khẽ than một tiếng.
Quay đầu nhìn ánh trăng thưa thớt lọt vào từ cửa sổ phòng giam, trong lòng rất buồn phiền.
" Lão tử quả nhiên mẹ nó xuyên không!"
Trần Tri An vốn là một người bình thường trên Trái Đất.
Không bị sét đánh, cũng không có tò mò nhấn vào cái nút gì cả. Chỉ là thông cống thoát nước giúp lão Vương hàng xóm, sau đó nghỉ ngơi một lúc, khi mở mắt ra thì đã ở nơi này.
Xuyên đến Đại Hoang thế giới, trở thành Tiểu Hầu gia của Đại Đường.
Chủ nhân của thân xác này cũng tên là Trần Tri An, là con trai thứ ba của Trần Lưu Hầu.
Là một tên thiếu gia ăn chơi chính hiệu.
Năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, đã là thượng khách của hầu hết các chốn câu lan trong thành Trường An.
Cả ngày dạo chơi cùng một đám bạn bè hư hỏng, tìm thú vui trong thành Trường An. Đi câu lan nghe hát, hàng đêm ca múa, mỗi ngày đổi một người nữ tử câu lan.
Sở dĩ Tiểu Hầu gia bị bắt giam vào đại lao, cũng bởi vì gieo gió gặt bão.
Giữa thanh thiên bạch, hắn nhật uống say tí bỉ ở thanh nhạc phường. Sau đó bị đám bạn xấu xa kia khích bác, trắng trợn cướp đoạt dân nữ trước mặt mọi người.
Nếu là dân thường thấp cổ bé họng thì cũng thôi đi.
Hết lần này tới lần khác người dân nữ hắn muốn cướp đoạt lại chính là Tây Ninh Quận Chúa đang mặc nam trang dạo chơi.
Tây Ninh Quận chúa là con độc nhất của Tây Bá Hầu, mà Tây Bá Hầu là ai ?
Đó là người trấn thủ Tây Cương, là trụ cột quốc gia, vì trấn giữ biên cảnh mà lấy thân đền nợ nước .
Hơn nữa Tây Bá Hầu không có con trai, chỉ có một người nữ nhi chưa xuất giá là Lý Tây Ninh. Cách đây không lâu được Hoàng đế bệ hạ phong làm Tây Ninh quận chúa.
Sau khi chuyện xảy ra. Ngay trong đêm đó, Lão Thái Quân của Tây Bá Hầu Phủ chống quải trượng vào cung yết kiến bệ hạ, khóc lớn một trận. Sau đó thì Tiểu Hầu gia vẫn đang nằm ngáy o o ở trong nhà đã bị Kinh đô Phủ Doãn tự mình dẫn binh bắt giữ.
Không nói hai lời, trực tiếp nhốt vào thiên lao.
Chờ Hoàng đế bệ hạ xử lý.
Nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, Trần Tri An có chút đau đầu. Nguyên chủ không chỉ là xấu, mà còn ngu nữa!
Việc này quả thực có quá nhiều chỗ đáng ngờ, hắn rõ ràng là bị người hãm hại.
Dựa theo tính tình chó chết của Tiểu Hầu gia, không thể nào có chuyện giữa ban ngày mà hắn đã rời đi Thanh nhạc phường. Nhưng hôm nay bọn hắn vừa uống vài chén đã hét lớn muốn đổi địa điểm.
Việc này thì cũng thôi đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn nhất định phải đi ngang qua đường Bạch Hổ, nơi mà ngày bình thường hắn chắc chắn sẽ không đi qua.
Đi qua thì đi qua, hết lần này tới lần khác bọn họ còn đi cực chậm.
Nhị công tử nhà Thị Lang Bộ Hộ lại còn rất tinh mắt, nhìn ra Tây Ninh Quận Chúa là nữ nhân mặc nam trang.
Chuyện này thật sự có quá nhiều điều không hợp lý.
Cuối cùng kết quả là Tiểu Hầu gia bị giam vào nhà lao !
Trước khi ý thức tiêu tán, trong lòng nguyên chủ vẫn chỉ nghĩ đến đám huynh đệ “tốt” kia.
Thật không hiểu nổi loại nhân vật ngu xuẩn như vậy, tại sao có thể vui vẻ sinh hoạt ở thành Trường An ? Phải biết nơi đây là Hoàng thành, dưới chân Thiên tử. Nơi nơi đều có âm mưu quỷ kế, không khác gì Tu la tràng.
Hăn buồn phiền, uống vào một ngụm rượu.
Trần Tri An nhíu mày suy nghĩ làm thế nào thoát thân.
Suy nghĩ hồi lâu hắn phát hiện,
Dường như ngoại trừ dùng cách mà nguyên chủ am hiểu nhất là “cậy cha” thì thật sự không còn cách nào khác.
Còn tốt, Trần Lưu Hầu cũng không có nhiều con cái, sẽ không từ bỏ một thiên tài như mình.
Tiểu Hầu gia mặc dù là người vừa xấu vừa ngu ngốc.
Nhưng tóm lại vẫn có thứ có thể lấy ra khoe khoang.
Đó chính là tư chất tu hành không tệ, được xưng là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp , mười bảy tuổi đã là võ giả nhất phẩm .
Chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Tiên Thiên cảnh.
Mở ra tạo hóa chi môn, trở thành người tu hành chân chính.
Hoàng Đế lão nhi mặc dù cũng là họ Lý, nhưng nơi này lại không phải là Đại Đường trên địa cầu.
Thế giới này có người tu hành.
Có đại năng sở hữu đại thần thông, có thể lên trời xuống đất, dời núi lấp biển.
Triêu du Bắc Hải mộ thương ngô ( sáng sớm ngang qua Bắc Hải chiều tà ngắm ruộng ngô xanh), nhất kiếm hàn quang thập cửu châu cũng không còn là tưởng tượng của người đọc sách, mà là chuyện có thật.
Trong truyền thuyết Hoàng Đế của Đại Đường là một vị đại tông sư, tu vi Thông Thiên .
Sở dĩ Trần Tri An có lòng tin rằng mình sẽ không bị vứt bỏ.
Ngoại trừ bởi vì tư chất của nguyên chủ không tệ, còn bởi vì hắn là người thừa kế của Trần Lưu Hầu phủ, việc này gần như là mười đã chắc chín.
Trưởng tử của Trần Lưu Hầu tên Trần Tri Bạch, là một con mọt sách. Cả ngày sách không rời tay, trốn ở tàng thư các rất ít ra ngoài.
Đại Đường dùng võ lập quốc, đương nhiên sẽ không thể nào để một người tay trói gà không chặt kế thừa tước vị Hầu Tước .
Mà thứ tử Trần Tri Mệnh cũng là phế vật danh chấn Trường An. Đã từng sở hữu tư chất nghịch thiên, lúc ra đời còn có dị tượng đầy trời.
Đáng tiếc lúc mười lăm tuổi, không biết tại sao tu vi lại không thể tiến thêm tấc nào nữa. Thậm chí cảnh giới còn không ngừng tụt xuống, bây giờ chỉ sợ đã trở thành người bình thường.
Mà hắn danh chấn Trường An lại là bởi vì một chuyện khác.
Hắn bị Thánh nữ Chu Uyển Nhi của Phiêu Miểu tông đến nhà từ hôn.
Lúc đó Trần Tri Mệnh còn là thiên tài, ngay từ khi còn nhỏ đã có hôn ước với Chu Uyển Nhi.
Vốn là việc tốt, vui kết liền cành nhưng bởi vì tu vi của Trần Tri Mệnh liên tục rút lui, cuối cùng biến thành một vết bẩn trong cuộc đời hoàn mỹ của Chu Uyển Nhi !
Thế là trong một buổi chiều ồn ào náo động,
Chu Uyển nhi khoác tay Thánh tử Khương Hoa Vũ của Ngự Kiếm Tông, dùng tư thái cao ngạo lãnh khốc, trả lại hôn thư cho Trần Lưu Hầu phủ.
Khi đó Trần Tri Mệnh đã biến thành người bình thường, sắc mặt hắn tái nhợt, yên lặng tiếp nhận hôn thư.
Mà Trần Lưu Hầu Trần A Man vốn từ trước đến nay luôn luôn tươi cười rạng rỡ. Bây giờ sắc mặt lại âm trầm tới cực điểm. Hăn ngồi trên chủ vị, thậm chí không hề che giấu sát ý trong lòng.
Ngay lúc sát ý sôi trào.
Thánh tử Khương Hoa Vũ cười lạnh một tiếng, sau lưng hắn có một bóng người chậm rãi đi ra, không chút kiêng kỵ nhìn Trần A Man.
Sau đó mấy người nghênh ngang rời đi.
Từ đó về sau, tính tình của Trần Tri Mệnh càng ngày càng trầm mặc, những năm này thâm cư không ra ngoài, luôn luôn độc hành. Ngay cả Trần Tri An cũng rất ít nhìn thấy hắn.
Người như vậy, tự nhiên cũng sẽ không kế thừa....
Khoan đã!!!
Biểu cảm trên mặt Trần Tri An bỗng nhiên cứng đờ.
Thiên tài biến thành phế vật!
Thanh mai trúc mã tới cửa từ hôn, ở trước mặt nhục nhã !
Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây!
Đừng khinh thiếu niên nghèo ?
Con mẹ nó cái gì mà người thừa kế ván đã đóng thuyền, người nhị ca tiện nghi này, đây không phải là cốt truyện của thiên mệnh chi tử sao ?