Bên trên Thiếu Đế Sơn. Cơ Vô Đạo nhìn bóng người thẳng tắp đang bước đến giữa tuyết trắng mênh mông, bàn tay chắp sau lưng khẽ run, trong mắt dần dấy lên ánh lửa vàng rực. Hắn không sợ hãi, mà đang hưng phấn. Rốt cuộc ngày này đã đến. Cuối cùng Trần Tri An cũng đã đến. Ở chỗ cao không thể tránh khỏi rét vì lạnh, lại tịch mịch như tuyết. Hắn đã vô địch trong tòa chiến trường này quá lâu, cũng đã cô độc quá lâu. Lâu đến mức những lời nịnh nọt lúc trước có thể khiến hắn sướng đến run
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.