" Sát tính của Cao công công thật nặng!
Bản quan ở ngay trong xe mà ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy.
Thế mà đã có có mười mấy người dân vô tội làm quỷ dưới đao của ngươi!"
Trần Tri An liếc nhìn Cao Lực Sĩ, lạnh lùng nói: "Cao công công nói họa từ miệng mà ra, bản quan cũng muốn hỏi một câu, ngươi có biết mỗi tiếng nói cử động của chúng ta đại biểu cho mặt mũi của ai?"
"Ngươi xem mạng người như cỏ rác, tổn thất uy nghiêm của người nào ngươi có biết không?
Trong luật pháp của Đại Đường.
Khi nào từng có điều luật không tra mà diệt, không hỏi mà phán tội?
Cho dù có.
Là ai cho ngươi lá gan?
Dám giết người trước mặt bản quan?
Ai cho ngươi quyền lợi này?'
"Tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi lại dám nhục nhã ta ?"
Sắc mặt Cao Lực Sĩ tái xanh, cao giọng kêu lên: "Ta là nô tài của Thái Cực điện, dù là Tam công Cửu khanh gặp ta cũng không dám làm nhục ta như thế!"
"Một tên hoạn quan mà thôi!"
Sắc mặt Trần Tri An không hề thay đổi nói: "Tự mình vả miệng, nếu ngươi còn dám nói thêm nửa câu, bản quan cầm chiếu trảm ngươi!"
"Thằng nhãi ranh!"
Gân xanh trên mặt Cao Lực Sĩ lộ ra ngoài.
Nguyên khí giống như thực chất ngưng tụ trong lòng bàn tay, hận không thể một chưởng vỗ chết Trần Tri An.
"Vả miệng!"
Trần Tri An móc ra chiếu thư từ trong ngực, bàn tay giơ lên cao: "Đừng ép ta động thủ!"
"A! Đáng chết!"
Cao Lực Sĩ cao giọng thét dài, tiếng gào chấn động sơn dã.
Nhưng nhìn thấy chiếu thư vàng óng ánh, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Tự vả hai cái lên mặt mình!
Giống như đem nộ khí đều vả vào trên mặt mình, lập tức máu tươi chảy dài.
Xong chuyện.
Hắn âm tàn, gằn từng chữ nói: "Trần - đại - nhân, nỗi nhục ngày hôm nay, ta ghi nhớ trong lòng!"
"Nha!"
Trần Tri An hai tay đút túi, căn bản không thèm để ý loại uy hiếp này.
Sát tâm của tên này đã không che lấp chút nào.
Tìm chết là chuyện sớm hay muộn.
Nếu hắn dám ngỗ nghịch.
Trần Tri An cũng không ngại tiễn hắn lên đường ngay lập tức.
Con chim lớn ngu ngốc kia cũng đã đói bụng lâu rồi.
Sau khi dạy bảo Cao Lực Sĩ, Trần Tri An nói với Tôn Thông: "Tôn đại nhân, ngươi chọn ra mấy người thị vệ, chọn một ít đồ từ trong đống lễ vật, mang đi đổi ra ba trăm kim, đi đến thành trấn gần nhất, mua một ít vật tư, trên đường nếu gặp lưu dân thì phân phát cho họ!
Không thể phát nhiều.
Chỉ phát cho mỗi người khẩu phần lương thực của ba ngày.
Chúng ta dù sao cũng là sứ đoàn xem lễ, việc có thể làm cũng là có hạn!"
"Tiểu Hầu gia, ngài không nên làm như vậy!"
Tôn Thông cũng muốn làm theo nhưng lại có chút sợ hãi, do dự nói: "Dù sao đây là lễ vật để ban ân cho Phiếu Miểu Tông và Ngự Kiếm Tông. . ."
"Sợ cái gì.
Đất trong thiên hạ đều là vương thổ, đất ở xung quanh hẳn là vương thần.
Tóm lại đều là thần tử của bệ hạ!
Nếu phải ban cho đôi gian phu dâm phụ kia, không bằng phát cho những lưu dân này còn tốt hơn.
Đến lúc đó nếu bệ hạ trách tội.
Bản quan một mình gánh chịu!"
Có được lời hứa của Trần Tri An.
Tôn Thông cũng không khuyên nhủ nữa.
Lấy ra ba trăm lượng hoàng kim từ bên trong tu di giới chỉ, lại cắn răng rút ra mười lượng bạc vụn từ trong túi tiền của mình, sai mấy tên thị vệ đi mua sắm vật tư.
Những quan viên khác thì thờ ơ, lạnh nhạt.
Không ngăn cản cũng không đồng ý.
Trần Tri An có chút hứng thú đánh giá Tôn Thông một chút.
Thúc ngựa đi ở phía trước.
Hắn vốn cho rằng quan viên đi cùng tấc cả đều là hạng người ruồi chó không biết xấu hổ, không nghĩ tới lại còn có loại người đơn thuần hàm hậu như Tôn Thông.
Khó trách hắn làm quan đã nhiều năm như vậy.
Vẫn chỉ là một tiểu nhân vật bên rìa của Lễ bộ.
Bản tính có lẽ không xấu.
Chỉ là không có hi vọng được lên chức!
. . .
"Tiểu thư, phía trước chính là Lang Gia."
Bên ngoài Lang gia thành, thương đội của Chung phủ đi đường hơn hai tháng, rốt cục đã tới Lang Gia.
Đội trưởng đội thị vệ ghìm chặt dây cương, chỉ vào tòa thành hùng vĩ trước mắt nói ra: "Chúng ta không có thiệp mời, phải xuống ngựa đi bộ vào thành!"
"Lang Gia Khương thị thật bá đạo!"
Tỳ nữ Chung Vân lẩm bẩm một câu đầy bất mãn.
Đỡ Chung Ngôn, từ từ đi xuống xe ngựa.
Mọi người đều biết.
Lang Gia thuộc về Khương gia.
Vô luận là thủ phủ Lang Gia quận, hay là quân bộ của Lang Gia, gần như tất cả đều đã bị Khương gia nắm giữ.
Tại Lang Gia quận, lệnh bài của gia chủ Khương gia còn có tác dụng hơn so với thánh chỉ của Hoàng đế Đại Đường.
Mà Khương Hoa Vũ, là tuyệt thế thiên tài của Khương thị, mười hai tuổi Tiên Thiên, mười lăm tuổi Luyện Khí, mười chín tuổi Ngự Khí, hai mươi sáu tuổi đã là Ngự Khí cảnh viên mãn, vượt cấp chiến đấu mà không bại!
Là người thứ năm có hi vọng bước vào Thánh nhân cảnh của Khương thị trong vòng vạn năm qua.
Đồng thời còn là Thánh tử của Ngự Kiếm Tông.
Tụ tập trăm vạn hào quang vào một thân.