"Oanh!"
Trời xanh trên cao, giữa đường lớn rộng rãi.
Dưới âm thanh sấm vang cuồn cuộn.
Gần vạn người khàn giọng hô to.
Tất cả người trong nội thành đều biến sắc!
Nếu như âm thanh Chung Ngôn chỉ thiên mà thề lúc trước chỉ nhỏ bé như tiếng kiến càng giãy chết, thì lúc này âm thanh như thủy triều được Trần Tri An nhấc lên chính là một mũi tên sắc bén, trực tiếp bay thẳng về phía Lang Gia Khương thị.
Có rất ít người sinh ra đã là lưu dân.
Rất nhiều người đều vì sưu cao thuế nặng ép đến đường cùng, phải bán ruộng đồng, bán thân thể, cuối cùng không có cách nào khác mà phải trở thành lưu dân.
Vật thương kỳ loại!
(một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thấy đồng loại chết, nghĩ đến số phận tương lai của mình mà đau lòng)
Bách tính từ lâu đã bị ép phải hình thành thói quen quỳ gối, khom lưng. Bây giờ bỗng nhiên có người bắt đầu suy nghĩ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Khương gia luôn luôn ở trên cao, luôn luôn cao quý.
Dựa vào cái gì thuế má của Lang Gia thành lại cao như vậy?
Chỉ vì thiếu gia nhà các ngươi sắp kết hôn, cảm thấy chúng ta ảnh hưởng đến hình tượng của các ngươi nên muốn giết chết tất cả chúng ta ? Dựa vào cái gì cơ chứ ?
"Đám dân đen đáng chết này”
Thẩm Dung nghe thấy tiếng hò hét xung quanh, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, rút kiếm chỉ vào Trần Tri An: "Trần Tri An, ngươi thân là thiên sứ, vậy mà lại dám dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, sỉ nhục Quận trưởng Lang Gia quận?"
Trần Tri An không thèm để ý đến hắn, xoay người đi vào trong xa giá đồng thời nói: "Liễu tiên sinh có đó không?"
"Ta ở đây!"
Một bóng người mặc thanh sam, bên hông hắn đeo kiếm sắt bước tới.
Lẳng lặng đứng trên không trung.
Trần Tri An thản nhiên nói: "Tiếp tục tiến lên, ai dám ngăn cản thì giết không tha!"
"Vâng, lão bản!"
"Bày trận!"
Sắc mặt Thẩm Dung đột biến, cao giọng quát: "Lang Gia phủ quân nghe lệnh. Nếu có lưu dân dám lại gần phạm vi mười bước, chém!"
Xa giá chậm rãi tiến lên.
Mười hai vị Hoàng gia thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, ánh mắt bọn họ trở nên cảnh giác bảo vệ bốn phía xung quanh xa giá.
Đây là chức trách của bọn hắn.
Cho dù Trần Tri An sai bọn hắn đi chết, bọn hắn cũng phải nghe lệnh!
Đám quan chức Lễ bộ thì không giống vậy.
Trong lòng bọn hắn nghĩ thầm, chỉ là đến tham dự hôn lễ mà thôi. Làm sao bọn hắn lại có cảm giác sắp trở thành loạn thần tặc tử rồi? Con mẹ nó!
Bọn họ hận không thể dùng một đao đâm chết Trần Tri An tên cẩu tặc này.
Ngay cả Cao Lực Sĩ vốn vẫn luôn mong muốn Trần Tri An đối đầu với Khương thị bây giờ cũng trở lên luống cuống!
Nhưng mà bọn hắn đã không có lựa chọn khác.
Hiện tại toàn bộ sứ đoàn đều đã bị Trần Tri An cuốn theo.
Dù cho bây giờ bọn hắn đứng về phía Khương thị thì Khương thị cũng sẽ không tin bọn hắn.
"Tên tiểu tạp chủng khốn kiếp này.”
Cao Lực Sĩ thầm mắng một câu sau đó lặng lẽ ẩn giấu khí tức, muốn tìm cơ hội trốn đi. Dù sao mạng nhỏ mới là thứ quan trọng nhất!
"Tên nhóc miệng còn hơi sữa, muốn chết!"
Tên Thống lĩnh phủ binh họ Khương rút đao bổ về phía Trần Tri An.
Mọi người xung quanh chỉ thấy một ánh kiếm lóe lên.
Trong nháy mắt, trường đao và thân thể của vị thống lĩnh kia đã bị chém thành hai nửa.
"Hư Thần cảnh?"
Trong giây lát, sắc mặt Thẩm Dung biến đổi. Thống lĩnh phủ quân có tu vi Hóa Hư cảnh, là người rất được Quận trưởng đại nhân tin tưởng, nhưng bây giờ lại bị tên nam tử áo xanh kia dùng một kiếm chém chết?
"Làm sao bây giờ?"
Phó thống lĩnh đi lên phía trước, nhìn biển người trước mặt đang càng ngày càng gần, run giọng nói: "Thật sự phải giết toàn bộ đám người này sao ?"
"Ta làm sao biết được. . ."
Thẩm Dung quay đầu nhìn về phía quận phủ, trong lòng hắn thầm nghĩ ta mẹ nó cũng không mang họ Khương.
Nói tới nói lui, nhưng nếu hắn thật sự giết chết Thiên sứ, Thẩm Dung biết rõ mình căn bản không gánh nổi tội danh này!
"Trần Tri An dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, ý đồ mưu phản!
Quận trưởng đại nhân có lệnh, bắt sống Trần Tri An!
Lưu dân dám vi phạm mệnh lệnh, xử tử theo luật!"
Trong lúc Thẩm Dung đang không biết phải làm thế nào, có một thân ảnh bay đến.
"Vương đại nhân!"
Thẩm Dung nhìn thấy người này, trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vương Hậu Đức là trưởng lão Phiêu Miểu Tông, có tu vi Thông Huyền cảnh.
Và cũng là Châu đồng mới nhậm chức tại Lang Gia quận.
Nếu Vương Hậu Đức đã ra mặt thì mọi chuyện ở đây do hắn quyết định, không liên quan đến mình.
Trên mặt Vương Hậu Đức không có biểu tình gì, chỉ ừ một tiếng.
Nhưng đáy lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Phiêu Miểu Tông kết thân với Ngự Kiếm Tông, vì để cho có qua có lại Khương gia cũng cho bọn hắn một chút quyền hành.
Vị trí Châu đồng này chính là kết quả của việc hai nhà thông gia!
Thế nhưng không nghĩ tới hắn vừa mới lên chức đã gặp được chuyện này.
Đây là thiên sứ tới từ thành Trường An.
Khương Đạo Mạch chỉ lo bá khí của hắn, lại đẩy mình lên phía trước đỡ đòn.
Nếu hắn thật sự giết chết Trần Tri An thì Phiêu Miểu Tông cũng chỉ có thể buộc chặt cùng với Khương thị, một con đường đi đến cùng!
Mặc dù biết rõ như thế nhưng hắn lại không có cơ hội từ chối!
Chắp tay đứng ở hư không, Vương Hậu Đức trầm giọng nói: "Trần Tri An, nể tình Trần Lưu Hầu, ngươi và sứ đoàn nhập quán đi.
Bản tọa có thể nhờ quận trưởng Khương Đạo Mạch nương tay, chuyện cũ sẽ bỏ qua!"
Trần Tri An bình tĩnh liếc nhìn hắn: "Ngươi là người của Phiêu Miểu Tông?"
"Bản tọa là đại trưởng lão của Phiêu Miểu Tông, tu vi Thông Huyền cảnh!"
"Thì ra là bạch nhãn lang Phiêu Miểu Tông."
Trần Tri An giơ tay, lạnh lùng nói: "Bản quan muốn dẫn bọn hắn vào thành, vẫn là câu nói vừa rồi người nào dám ngăn cản giết không tha!"
"Tiểu tử vô tri, không biết sống chết!"
Vương Hậu Đức tức đến khó thở mà cười, thể hiện ra tu vi Thông Huyền cảnh.
Uy áp cuồn cuộn như thực chất dũng mãnh lao về phía Trần Tri An.
Muốn đè ép hắn phải quỳ gối.
"Chém!"
Trần Tri An vẫn bình yên ngồi trên xa giá, mộc trâm cài trên đầu hiện lên một tia ánh sáng xanh, chống đỡ uy áp cuồn cuộn.
Cùng lúc đó.
Liễu Thất bước lên không trung, từng bước tiến lên.
Mỗi khi bước thêm một bước, khí thế trên người hắn sẽ lớn mạnh hơn một chút.
Đến khi hắn bước đến trước mặt Trần Tri An.
Khí thế mà hắn tỏa ra, đã không kém so với Vương Hậu Đức.
Sắc mặt Vương Hậu Đức biến hóa.
Người này lại muốn lâm trận đột phá Thông Huyền cảnh!
"Hôm nay,
Liễu Thất ta ở đây, lấy kiếm làm môi giới, lấy thanh lâu vì giới.
Xây dựng đại đạo chi chủng!
Ta thề sẽ dùng Tam xích kiếm trong tay ta, che chở cho hàn sĩ trong thiên hạ!
Lời thề này lấy trời xanh làm gương, xin chư phật quỷ thần cùng nghe!
Hôm nay Liễu Thất, đưa thần Thông Huyền!"