Trên đỉnh núi. Uy áp kinh khủng càng ngày càng nặng, giống như tận thế giáng lâm. Trần Tri An cầm Phất Chúc ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù cơ thể mỏi mệt, toàn thân đẫm máu nhưng con ngươi lại vô cùng sáng tỏ. Lòng bàn tay nắm đến trắng bệch cũng dần thả lỏng. Lại màu máu một lần nữa có. Lúc trước Trần Tri An không có chút sợ hãi nào, tùy ý để cho cột sáng kinh khủng kia bao phủ bản thân. Nhìn như thong dong trấn định nhưng thật ra chỉ là cố ra vẻ mà thôi. Dưới mảnh lôi đình
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.