Sau khi Trần Tri An đi. Nụ cười trên mặt Khương Bạch Hổ cũng chậm rãi tán đi, thấp giọng nói: "Đại bá, ngươi có nhìn ra điều gì không?" "Trần Tri An rất tự tin.' Trong góc khuất phía sau, một thiếu niên mặc áo trắng chậm rãi đi ra. Khuôn mặt thiếu niên này rất anh tuấn, áo trắng như tuyết, như là một khối ngọc thô. Nhưng trong mắt của hắn lại lộ ra dấu vết của năm tháng. Đây chính là Khương Đạo Ngọc, lúc này hắn vốn nên ở trong thành Lang Gia, nhưng không ngờ lại xuất hiện tại
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.