Trầm mặc nửa ngày, Vương Hậu Đức gượng cười hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Quận trưởng đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho sứ đoàn làm càn như vậy?"
"Nếu không thì sao?"
Khương Đạo Mạch chắp tay thản nhiên nói: "Hắn chỉ là một tên hoàn khố miệng còn hôi sữa mà thôi, chẳng lẽ chúng ta phải đích thân ra mặt đón tiếp sao?"
"Nhưng dù sao hắn cũng tới từ thành Trường An. . ."
Vương Hậu Đức do dự nói: "Đại biểu mặt mũi của vị kia!"
"Vương huynh, ngươi dường như hiểu sai một vài thứ."
Khương Đạo Mạch hết sức tự hào mà nói: "Vạn năm trôi qua, hoàng triều thay đổi rất nhiều lần. Nhưng Lang Gia quận, vẫn luôn thuộc về Khương thị chúng ta!
Cho dù là đương kim bệ hạ.
Cũng không thể làm trái quy tắc này!"
"Thụ giáo!"
Vương Hậu Đức nhìn Khương Đạo Mạch đứng bên cạnh, trên mặt hắn toàn là vẻ hung hăng ngang ngược.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu Thánh Bình của Phiêu Miểu Tông chúng ta không bị tổn hại, cũng là một Thánh địa cao quý!
Làm sao đến mức phải cúi đầu, gả Thánh nữ cho các ngươi.
. . .
Mà lúc này ở cửa thành.
Sứ đoàn mở đường, dẫn theo cuồn cuộn lưu dân tiến vào nội thành.
Trần Tri An đứng trên xa giá.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía sâu trong nội thành
Nơi đó có tiếng bước chân đều nhịp, đang từng bước một bước đi về phía cửa thành.
Bước chân khiến mặt đất hơi run, dường như là đang đạp vào trong lòng những lưu dân ở đây.
Trần Tri An cảm giác được sự sợ hãi đang dần sinh ra, lan tràn trong đám lưu dân.
Từ khóe mắt của bọn họ lộ ra sự sợ hãi.
Nhưng không có một ai lui lại!
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã có hơn ba vạn lưu dân bị đuổi ra khỏi thành. Bây giờ chỉ còn lại gần một vạn người sống sót.
Nếu như không gặp phải sứ đoàn, hơn một vạn người này rồi cũng sẽ chôn thây nơi hoang dã.
Không có nơi nào chịu tiếp nhận bọn hắn.
Bọn hắn không phải nạn dân nhưng còn thê thảm hơn so với nạn dân.
Bởi vì đây không phải thiên tai.
Mà là nhân họa!
Trở về Lang Gia thành, là hy vọng sống sót cuối cùng của bọn hắn!
Cho dù là chết.
Bọn hắn cũng tình nguyện chết ở trong Lang Gia thành!
"Cao công công, bản quan vẫn luôn rất tò mò. Ở trong mắt đám người các ngươi, lưu dân chẳng lẽ không phải là con dân của Đại Đường sao?"
Trần Tri An nhìn phủ binh của Lang Gia thành đang đến gần, mặt không đổi sắc nói: "Trường An là như thế, Thanh Hà quận như thế, Hà Giang quận như thế, Lang Gia cũng là như vậy. . .
Dường như chỉ cần trở thành lưu dân, thì bọn hắn và các ngươi không còn thuộc về cùng một chủng tộc.
Mà là súc sinh ti tiện buồn nôn!"
Khóe miệng Cao Lực Sĩ nhếch lên, cười lạnh: "Lưu dân sao lại được tính là người? Bọn hắn cũng không đóng nổi thuế khóa."
"Thì ra các ngươi thật sự nghĩ như vậy."
Trần Tri An quay đầu nhìn hàng dài lưu dân sau lưng, trầm mặc một lát sau đó đứng dậy chậm rãi nói: "Ta cảm thấy chuyện này không đúng, cho dù các ngươi đều nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên!"
"Thiên sứ đại nhân!"
Ba ngàn phủ binh trên người đều mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, xếp hàng ngăn cản đường của sứ đoàn.
Cánh tay đắc lực của Quận Trưởng Lang Gia quận - Thẩm Dung cưỡi một con dị thú dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống Trần Tri An: "Thiên sứ đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị hội quán tiếp đón, xin mời sứ đoàn đi đến nghỉ ngơi!"
"Ngươi định an trí những lưu dân này như thế nào?"
Trần Tri An ngẩng đầu hỏi.
"Đây cũng không phải là chuyện mà thiên sứ đại nhân cần quan tâm."
Thẩm Dung lạnh lùng nói: "Quận phủ đã có lệnh cấm, bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, sự hiện diện của lưu dân có ảnh hưởng đến hình tượng, cảnh quan trong thành.Cho nên quận phủ có lệnh trục xuất toàn bộ lưu dân ra khỏi thành ba trăm dặm, kẻ trái lệnh chém!"
"Ngươi muốn giết chết toàn bộ bọn họ?"
Trần Tri An cũng biết người cầm quyền trong thiên hạ Đại Hoang rất hung ác, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng bọn hắn có thể độc ác đến mức này.
Hơn một vạn mạng người.
Vẻn vẹn chỉ vì ảnh hưởng đến hình tượng của Lang Gia thành mà toàn bộ đều phải chết.
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Trần Tri An lạnh lùng nói: "Bọn họ là con dân của Đại Đường, không phải là tài sản riêng của Lang Gia quận phủ các ngươi."
"Thiên sứ đại nhân thật oai phong."
Thẩm Dung vỗ nhẹ dị thú dưới thân, khinh thường nói: "Mệnh lệnh của Lang Gia quận chúng ta, cho dù là Hoàng đế bệ hạ ở thành Trường An cũng sẽ không can thiệp đến, không nghĩ tới thiên sứ đại nhân dù tuổi còn trẻ. . ."
"Ta không quan tâm Trường An sẽ xử lý thế nào!"
Trần Tri An ngắt lời Thẩm Dung, lạnh lùng nói: "Những chuyện này một khi đã bị bản quan gặp được, ta nhất định phải quản!
Các ngươi tùy ý chém giết con dân Đại Đường, đã từng hỏi ý kiến những lão binh bách chiến năm xưa chinh chiến thiên hạ, đánh đuổi ngoại xâm?
Đã từng hỏi ý kiến của những anh linh nằm lại trên chiến trường?
Ngươi chưa từng hỏi.
Nhưng ta đã hỏi.
Bọn hắn nói.
Không đồng ý!"
Dứt lời,
Trần Tri An vung tay nói: " Con dân của Đại Đường chúng ta, sinh ra chính là nhân kiệt mà không phải cỏ rác, đứng trên vai của các anh linh mà xem thường đám người hèn nhát nhu nhược.
Chư quân, theo ta đi đến phủ Quận Trưởng.
Bản quan muốn thay các lão binh bách chiến, thay những anh linh nằm lại trên chiến trường hỏi một câu.
Hỏi xem liệu con cháu đời sau của bọn họ, có phải con dân của Đại Đường hay không ?
Ở bên trong lãnh thổ Đại Đường, ở ngay dưới gầm trời này, con cháu đời sau của bọn họ có thể thẳng tắp sống lưng mà đứng trên đất đai của mình hay không!"
"Chúng ta xin được đi cùng Thiên sứ!"
Trong đám lưu dân, có một người thanh niên quần áo tả tơi khàn giọng hét to: " Ta tên Ngô Quảng Thắng, mong được đi theo đại nhân chất vấn Khương Đạo Mạch!"
"Chúng ta cũng vậy!"