Trần Tri An đi đến vuốt cái đầu nhỏ của Trần Tri Đông.
Lại ngồi ở bên cạnh nhìn nàng bện một chiếc vòng tay.
Không biết chiếc vòng tay này được tạo bằng chất liệu gì, có đủ mọi màu sắc, còn lóe lên huỳnh quang.
"Tam ca, ngươi thấy nó có đẹp không?"
Trần Tri Đông giơ tay lên cao, chiếc vòng tay được ánh mặt trời chiếu rọi, soi ra một đạo cầu vồng.
"Đây là lễ vật ta tặng cho tam ca!"
"Đẹp mắt!
Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Tiểu muội lười biếng của ta thế mà lại bỏ thời gian đan vòng tay cho ta?"
Trần Tri An tiện tay nhận lấy vòng tay.
Lập tức, thân thể không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Trong tiết trời tháng tám nóng bức hắn lại có cảm giác lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Sau khi nhìn kỹ chiếc vòng tay này một lúc.
Hắn hiếu kì hỏi: "Nó được bện thành từ vật liệu gì? Thế mà thần kỳ như vậy."
"Tam ca về sau sẽ biết."
Thấy Trần Tri An đeo vòng tay, đáy mắt Trần Tri Đông lộ ra mấy phần xảo trá: "Hôm qua lão cha nhận được một phong thiệp mời!
Là Phiêu Miểu Tông gửi tới, do đích thân tông chủ Hề Thanh Dao viết."
"Là mời lão cha đi dự lễ?"
"Đúng, nàng nói hai nhà Trần Lưu Hầu phủ và Phiêu Miểu Tông là thế giao, không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà trở nên xa cách."
Nói đến đây, Trần Tri Đông cười lạnh nói: " Kỹ nữ kia, ước chừng là đã quên lúc trước chính là nàng đến tận cửa ký kết hôn ước, xé bỏ hôn ước cũng là nàng!"
"Tiểu thí hài, không cho phép nói thô tục!"
Trần Tri An cho Trần Tri Đông một cái cốc đầu, trầm ngâm một lát sau lại hỏi: "Lão cha nói thế nào?"
"Lão cha nói bây giờ trong nhà hắn không làm chủ được, để người của Phiêu Miểu Tông mang tin tức đến tìm ngươi!"
Vừa nói nàng vừa làm ra dáng vẻ đáng thương, ôm lấy hai tay Trần Tri An làm nũng nói: "Tiểu ca, người ta còn chưa từng được rời khỏi thành Trường An a."
"Không thể, ta không đồng ý, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Trần Tri An trực tiếp cự tuyệt.
Trần Tri Đông ngay cả Ngự Khí cảnh cũng chưa đạt tới, du lịch giang hồ thật sự quá nguy hiểm.
Trần Tri Đông mặc dù có chút thần bí, nàng có một loại không hiểu uy hiếp đối những dị thú kia yêu cầm.
Nhưng hắn chưa từng thấy tiểu muội xuất thủ.
Từ việc mỗi lần nàng nhảy dây đều bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch mà nói. . .
Ước chừng là không có tu vi.
Phiêu Miểu Tông ở trong Lang Gia quận, lần này đi hơn ba vạn dặm đường, hắn nào dám để một tiểu cô nương vừa tròn mười năm tuổi một mình đi đến!
"Hảo ca ca, ngươi cho phép ta đi đi !"
Trần Tri Đông chu miệng nhỏ làm nũng nói: "Ta tuyệt đối nhớ kỹ giang hồ pháp tắc, gặp chuyện bất bình sẽ đứng sang một bên, tuyệt không ra tay, không trêu chọc nữ nhân lão đầu và tiểu hài, nhìn thấy hòa thượng đạo sĩ lập tức nhượng bộ lui binh!"
"Những điều này ngươi ngược lại là nhớ rõ."
Trần Tri An có chút buồn cười.
Từ lúc hắn nhìn ra tiểu gia hỏa này có tâm tư muốn rời nhà ra đi.
Một mực vẫn giảng giải cho nàng lý niệm giang hồ đường xa lòng người khó lường.
Không nghĩ tới chẳng những không bỏ đi ý nghĩ du lịch giang hồ của nàng.
Ngược lại để nàng càng thêm hướng tới.
"Hảo ca ca, ta nhất định không để ý thư sinh nghèo, không vào miếu hoang nghỉ chân, ngươi hãy để cho ta đi đi!"
Trần Tri An bất đắc dĩ thở dài: "Lang Gia quận xa như vậy, chờ ngươi đến nơi món ăn cũng đã lạnh, ngoan, chúng ta không đi!"
"Tam ca.
Ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?"
Trần Tri Đông thấy Trần Tri An khó chơi, ngữ khí lập tức trở nên thăm thẳm.
"Cớ gì nói ra lời ấy?"
Trần Tri An có dự cảm không ổn.
Lui lại hai bước hỏi.
Trần Tri Đông buồn bã nói: "Máy ngày trước ta không cẩn thận nhìn thấy người nào đó nhổ cây liễu của Liễu tiên sinh.
Lại không cẩn thận nhìn thấy người nào đó nướng mất Linh quy năm trăm năm của lão Hoàng, a, tựa như là dùng cành liễu để nướng. . ."
"Khụ khụ, kỳ thật Lang Gia cũng không phải rất xa.'
Trần Tri An tranh thủ thời gian che miệng Trần Tri Đông: “Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, nhưng là ta có một điều kiện!
Ta phải đi cùng!
Hơn nữa dọc đường, phải nghe ta!"
"Ta liền biết tam ca đối với ta rất tốt."
Khóe miệng Trần Tri An giật giật.
Bị người ta bắt lấy bím tóc.
Có thể không tốt với người sao.
Tháng trước hắn tu hành sau khi ra ngoài đói đến mức mờ mắt, vừa vặn nhìn thấy con rùa đen đang cho cá ăn, chỗ nào còn nghĩ được chuyện gì khác.
Giơ tay chém xuống liền làm thịt rồi.
Ăn uống no đủ mới biết được đây là rùa đen lão bất tử quản gia nuôi.
Đáng tiếc đã tới đã không kịp.
Gần nhất lão Thất cùng lão Hoàng mỗi lần hướng Lạc Bảo Lâu tản bộ, trong lòng hắn đều hoảng đến không được.
. . .
Trải qua trò chuyện vui vẻ hữu hảo giao lưu sau.
Trần Tri Đông từ trong tay áo móc ra một phong thiệp mời.
Lại bàn giao Trần Tri An cần phải làm tốt lão cha trấn an công việc.
Lúc này mới lanh lợi chạy đi tìm dị thú đầy khắp núi đồi vui đùa.
Trần Tri An thì gọi Đại Bằng Điểu đến, cưỡi nó trở về Lạc Bảo Lâu.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về là triệu hồi hệ thống.
Hào khí vung tay nạp hai mươi vạn lượng bạng.
Trần Tri Đông nghĩ là đã gây khó dễ cho hắn.
Trên thực tế sau khi hắn nghe được Lý Lam Thanh nhắc đến Thiên Kiêu Bảng.
Thì cũng đã muốn thử di lịch giang hồ.
Dù sao hắn đã đến Đại Hoang thế giới hơn một năm, nhưng hắn còn chưa từng đi ra thành Trường An.
Cả ngày ăn uống nghỉ ngơi, thời gian trôi qua cũng có chút ngán.
Có cơ hội xem náo nhiệt lớn như vậy, làm sao hắn có thể bỏ lỡ.
Chỉ là giang hồ nguy hiểm.
Nhất định phải hung hăng bật hack.
Thái thượng tông chủ của Phiêu Miểu Tông là Phản Chân cảnh Đại Tông Sư, khai tông tổ sư càng là một vị Thánh Nhân.
Mặc dù hai người đều tọa hóa đã lâu.
Nhưng Thánh Binh vẫn còn.
Mà Ngự Kiếm Tông đã sớm bị Lang Gia Khương thị nắm giữ, cũng là thế gia môn phiệt từng xuất hiện Thánh Nhân.
Phiêu Miểu Tông cùng Ngự Kiếm Tông hai đại tông môn thông gia.
Tại thời đại mà Đạo môn không xuất Kiếm môn không hiện, phàm là người có chút đầu óc, ước chừng đều biết hai nhà này muốn cấu kết với nhau làm việc xấu, khẳng định ngấp nghé vị trí đứng đầu của giang hồ chính đạo.
Thêm nữa Thiên Kiêu Bảng vừa ra.
Trong vòng một tháng sắp tới.
Trong địa phận Lang Gia tuyệt đối sẽ là phong vân hội tụ.
Phi thường náo nhiệt.
Nếu không có vài thủ đoạn bảo mệnh, hắn nào dám đi ra ngoài.
Theo âm thanh máy móc của thống tử vang lên.
Cảnh sắc trước mắt Trần Tri An biến ảo, đến khi xuất hiện lần nữa đã ở trong không gian ảo.
Phất tay tán đi khắp nơi oanh oanh yến yến, hắn lấy ra một thanh kiếm sắt bình thường từ trong tu di nhẫn, chắp tay nói: "Thống tử, Kiếm Kinh ngộ đạo, bắt đầu đi!"
"Như túc chủ mong muốn!"
"Keng!"
Một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên.
Trên bờ cát, con ngươi Trần Tri An trong nháy mắt co vào.
Ở trong tầm mắt hắn.
Có tiên nhân cầm kiếm bước chân mà tới.
Tiên nhân bộ bộ sinh liên.
Mỗi một bước, sẽ hình thành một đạo vết kiếm trên không trung.
Tiên nhân càng bước càng nhanh, quanh thân vết kiếm càng nhiều, bước chân cũng càng ngày càng quỷ dị.
Đưa tầm mắt nhìn tới, phảng phất có vô số tiên nhân bước theo quỷ dị bộ pháp, đi về phía Trần Tri An.
Nơi tiên nhân đặt chân, càng là hiện ra đầy vết kiếm.
Tựa như từng đoá từng đoá hoa sen bị phá thành mảnh nhỏ.
Trần Tri An mờ mịt cầm kiếm trong tay, đối mặt với kiếm tiên từ bốn phương phương tám hướng đi tới, hắn căn bản không biết nên phòng thủ như thế nào.
Rút kiếm nhìn quanh tâm mờ mịt!
Ngay lúc tâm thần hắn hoảng hốt.
"Xùy!"
Tiếng lưỡi kiếm đâm vào máu thịt vang lên, vô số đạo thân ảnh tiên nhân hợp lại làm một.
Mà kiếm trong tay hắn.
Chẳng biết lúc nào đã đâm vào thân thể Trần Tri An.
"Đinh, lĩnh ngộ Kiếm Kinh chín thức - thức thứ nhất Bát Bộ Cản Thiền, giao dịch hoàn thành!"
"Hô!"
Trần Tri An ngồi liệt trên mặt đất, há miệng lớn tham lam hít thở.
Trong một chớp mắt vừa nãy.
Hắn thật cảm thấy mình đã chết.
"Kiếm Kinh biến thái như vậy sao, tại sao ta cảm giác là lạ?"
Sau một lúc nghỉ ngơi, Trần Tri An chống kiếm đứng dậy nghi hoặc hỏi.
"Kiếm vô định thức."
Âm thanh máy móc của Thống tử vang lên: "Cân nhắc đến tư chất của túc chủ rất bình thường, ngộ tính thường thường, hệ thống miễn phí vì ngài phân tích chín loại biến thức."
Trần Tri An mộng bức lắc đầu, đang định đặt câu hỏi.
Thống tử máy móc nói: "Kiếm Kinh chín thức chỉ đại biểu hệ thống nhằm vào túc chủ giải thích tối ưu, không phải là tiêu chuẩn đáp án.
Mỗi người đối với kiếm đạo lại có cảm ngộ khác biệt, Trần Tri Mệnh có lẽ từ bên trong Kiếm Kinh ngộ ra được chín kiếm, cũng có thể chỉ hiểu một kiếm!"
"Minh bạch!"
Trần Tri An nhẹ gật đầu, trầm mặc một lúc sau do dự nói: "Có thể hay không. . . Một lần nữa?"
Trên bờ cát một mảnh trầm mặc.
Hồi lâu sau, âm thanh của Thống tử vang lên: "Hệ thống đang phân tích túc chủ một lần nữa. . .
Túc chủ tư chất quá thấp, không cách nào lĩnh ngộ kiếm ý.
. . .
Phân tích hoàn thành.
Một lần nữa định nghĩa lại Kiếm Kinh.
Kiếm Kinh chín thức, thức thứ nhất Bát Bộ Cản Thiền.
Mời túc chủ. . . Rút kiếm đâm về phía bên trái năm thước. . ."