Nàng tưởng rằng dù cho Khương thị rất bá đạo, nhưng ngày đại hôn sắp đến, khi bọn họ làm việc kiểu gì cũng sẽ có chút kiêng dè, phải giữ gìn thanh danh của mình.
Nhưng nàng lại không ngờ tới.
Cho dù nàng đã dâng lên tám thành gia sản.
Khương thị vẫn không chịu thả người, thậm chí còn muốn bắt cả nàng.
Chung Ngôn lẻ loi đứng trong đám người.
Âm thanh ồn ào vang lên bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, không nói một lời.
Lúc này, trận quyết chiến kia đã kết thúc.
Đám người tụ lại giống như thủy triều.
Vây xung quanh nàng và hai tên người hầu kia.
Ồn ào hỏi thăm người bên cạnh, muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
Khi nghe thấy người bên cạnh nói rằng Chung Ngôn muốn cáo trạng Khương thị, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng.
Chung Ngôn nhìn quanh bốn phía, thấy đám người đang cười nhạo mình, trong lòng nàng cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nàng lau đi nước mắt, chỉ vào hai tòa lầu cao, dùng âm thanh thê thảm hét lớn: "
Các ngươi đang cười nhạo cái gì?
Chung gia đã làm sai điều gì?
Cũng chỉ vì vị hôn thê của đại ca ta xinh đẹp, cũng bởi vì kỹ nữ Chu Uyển Nhi vừa mắt vị hôn thê của ca ca ta.
Lại dám không để ý pháp luật, bắt nàng đi hầu hạ tên Thánh tử chó má kia?
Bởi vì ca ca của ta không đồng ý.
Liền sai nô bộc phá hỏng việc làm ăn của Chung gia.
Khiến cha mẹ ta bị thương.
Bắt hôn thê của ca ca ta!
Ta chỉ là một người nữ tử yếu đuối, trải qua vạn dặm đường đi đến Lang Gia quận, cầu xin Khương thị tha cho gia tộc chúng ta.
Chẳng lẽ ta làm sai điều gì hay sao?"
Ngón tay tái nhợt của Chung Ngôn chỉ về tổ trạch của Khương thị phía xa, khàn giọng tố cáo tất cả những điều dơ bẩn mà Khương gia đã làm.
Nàng không yêu cầu xa vời rằng sẽ có người đứng ra bảo vệ nàng.
Thậm chí không yêu cầu bọn họ phải cảm thấy tức giận, bất bình thay cho mình. Đám người này đã sớm bị Khương thị chèn ép đến mức chết lặng.
Nàng chỉ là muốn công lý mà thôi.
Chỉ cầu được chết mà thôi.
Không có người đáp lại nàng, nhưng đám người cũng dần dẫn trở nên yên tĩnh.
Dù là bọn họ đã chết lặng nhưng khi nghe được những lười Chung Ngôn nói, trong lòng cũng sẽ có chút rung động
Chung Ngôn chỉ là một nữ tử bình thường, cũng không phải người tập võ, không hề có tu vi.
So với quái vật khổng lồ như Khương thị và Phiếu Miểu Tông thì còn không bằng với một con kiến.
Bọn hắn thậm chí không cần tự mình ra mặt.
Chỉ phái ra hai tên nô bộc, cũng đã ép Chung Ngôn muốn chết mà không được!
"Ha ha!"
Hai con ngươi của Chung Ngôn đỏ thẫm, khàn giọng nói: "Lang Gia quận Khương thị, thế gia từng xuất hiện Thánh Nhân.
Phiếu Miểu Tiên Tông, tông môn đứng đầu chính đạo. . . . .
Bọn hắn đã làm gì?
Bọn hắn giết hộ vệ của ta, cưỡng bức tỳ nữ của ta, muốn ép ta phải nghe lời bọn hắn. Muốn ta trở thành nô tì cho kỹ nữ kia!
Thiên lý sáng tỏ.
Thiện ác quả báo rõ ràng!
Các ngươi đều cảm thấy đấy là đúng.
Nhưng ta lại không.
Chung Ngôn ta ở đây, phát thệ với ông trời.
Hôm nay nếu như ta chết.
Không vào luân hồi.
Cho dù vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lấy linh hồn của ta làm môi giới, nguyền rủa đại đạo của Khương thị chấm dứt, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp, nam làm nô bộc, nữ làm kỹ nữ.
Nguyền rủa Chu Uyển Nhi đời đời làm nô, ai cũng có thể làm chồng!"
"Oanh!"
Trời xanh dường như nghe được lời thề của nàng.
Bầu trời âm u bỗng nhiên nổ vang một tiếng sấm!
Đám người đứng xem trò vui giờ đây chạy tán loạn như ong vỡ tổ, sợ bản thân bị dính vào chuyện này.
Những lời này, cho dù chỉ là nghe được cũng là một loại tội, đắc tội với Khương thị.
Hai tên người hầu thì lạnh lùng nhìn Chung Ngôn.
Những lời này cũng không khiến cho bọn hắn sợ hãi.
Những năm qua, bọn hắn đã từng nghe rất nhiều lời tương tự như vậy.
Đám người đê tiện từng chết ở trên tay bọn họ.
Trước khi chết đều sẽ nói những lời tương tự.
Nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng.
Vô luận chuyện đời có thay đổi ra sao.
Dù cho là Hoàng triều thay đổi.
Lang Gia quận Khương thị, vẫn là Lang Gia quận Khương thị. . .
"Khuôn mặt này quá xinh đẹp, thật là đáng tiếc mà!"
Tên nô bộc có nốt ruồi trên lông mày làm ra vẻ buồn rầu, thở dài.
Nếu như lúc trước nữ nhân này còn có cơ hội hầu hạ chủ nhân.
Nhưng bây giờ, nàng lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này.
Thì đồng nghĩa với việc nàng chắc chắn phải chết.
Dù sao, Thánh nhân không thể bị nhục nhã. . .
Vốn là Trần Tri Mệnh đang đứng trong đám đông xung quanh, nhưng sau khi đám người sợ hãi mà tản đi. Chỉ còn một mình hắn vẫn đứng ở nơi đó, thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác.
Hạt mưa thưa thớt rơi trên mặt đường bằng đá xanh.
Trên tay hắn cầm một cái ô.
Lẳng lặng đứng ở giữa đường.
"Ngày đó ở ngoài thành ngươi nói lời từ biệt với ra, là vì không muốn ta bị liên lụy vào chuyện này?"
"Không phải!"
Vành mắt Chung Ngôn đỏ hoe, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng có tự mình đa tình!"
Trần Tri Mệnh nở nụ cười.
Lại tự nói: "Ngươi để lại hai bộ quần áo hộ vệ cho ta, là sợ ta bị thị vệ canh cổng thành giết chết?"
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Hai tên ác bộc cười nhạo, nhìn Trần Tri Mệnh: "Ngươi muốn được chết cùng nàng, trở thành một đôi uyên ương số khổ sao?"
"Các ngươi quá ồn ào."
Trần Tri Mệnh nhíu mày, bàn tay vẫy nhẹ vào khoảng không trước mặt.
Hai giọt nước mưa như là mũi tên xẹt qua không trung.
"Xùy!"
Thân thể của hai tên nô bộc kia trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Tri Mệnh.
Giữa trán của bọn hắn đều có một lỗ thủng nhỏ, máu tươi đang chầm chậm chảy ra từ bên trong.