Mục lục
Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Người Yếu Nhất Trong Nhà?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Khương Bạch Hổ biến hóa. ‌

Nàng biết Liễu Thất, thậm chí lúc trước còn cảm thấy tiếc hận thay cho hắn.

Nàng xen hắn là một viên ngọc thô, nếu như hắn dồn tất cả tâm chí vào việc tu hành, tương lai bước có khả năng bước vào Hư Thần cảnh. . .

Nhưng bây giờ.

Nào còn cần cái gì tương lai, người ta đã bước vào Hư Thần cảnh.

Nhưng điều khiến nàng không thể hiểu được lại là.

Một vị cường giả Hư Thần cảnh, thiên hạ này có nơi nào không thể đi, tại sao lại phải cùng nhập bọn với Trần Tri An, mở Thanh lâu làm‌ ăn?

Vì nàng không biết rằng.

Liễu Thất muốn thay đổi hoàn cảnh thê thảm của nữ tử câu lan, muốn lập lên quy định ở trong ngành câu lan, trong lòng hắn, không có thứ gì có thể quan trọng hơn Thanh lâu.

Đừng nói hai tên kiếm khách, cho dù là Khương Bạch Hổ nàng, nếu như không phải Trần Tri An đã ra hiệu, hắn cũng muốn trực tiếp giết.

Người đọc sách một khi trở lên hung ác, so với thô tục vũ phu còn hung ác hơn nhiều.

Hai tên cường giả Hư Thần cảnh mới chỉ trốn ở trên tầng cao mà nhìn trộm, nhưng Liễu Thất đã nghĩ đến chuyện chôn bọn hắn ở chỗ nào rồi.

Nhìn chằm chằm Liễu Thất một lúc.

Khương Bạch Hổ thở ra, nói: "Tri An, mặc kệ ngươi có tin hay không, hôm nay ta không đến để gây chuyện, ngược lại, tỷ tỷ muốn mua lại cổ phần của Thanh lâu. . . Ba vạn lượng bạch ngân, mua một phần mười cổ phần!"

"Thật có lỗi, ta không có ý định bán."

Trần Tri An đứng dậy rời đi: "Trước khi bọn hắn ra tay, có lẽ ta sẽ suy nghĩ thêm, nhưng đáng tiếc bọn hắn đã ra tay với ta.

Khương tỷ tỷ vẫn nên trước tiên xử lý thật tốt chuyện của mình đi!"

. . .

"Nếu như hai tên kiếm khách ban nãy không ra tay với ngươi, ngươi dự định sẽ đồng ý sao?"

Sau khi rời khỏi Thanh Phong Các, Liễu Thất không nhịn được mà hỏi.

Hắn hi vọng Thanh lâu có thể trong sạch một chút, một khi có quá nhiều tiếng nói, thì sẽ không thể đảm bảo rằng chế độ hắn đưa ra hiện tại có thể chấp hành một cách hoàn hảo.

Thương nhân chỉ coi trọng lợi ích.

Không phải ai cũng nhưTrần Tri An, cái gì cũng mặc kệ.

"Đương nhiên sẽ không."

Trần Tri An cười nói: "Ngay cả tiền của Lý Thừa An ta đều muốn trả lại hắn, sao ta có thể đáp ứng cho nàng gia nhập.

Chỉ là thả vào lòng nàng một cái gai mà thôi.

Xem ra Lang Gia Khương thị cũng không đoàn kết một lòng, hai tên kiếm khách kia có sát ý với ta, khẳng định là có người sai bảo.

Cũng không biết là người của Ngự Kiếm Tông hay là Lang Gia Khương thị.

Hoặc là cả hai bên?

Mặc kệ.

Chuyện này để cho nhị ca chính hắn xử lý.

Mẹ nó.

Đều đã nói là làm người nhà của thiên mệnh chi tử không an toàn, ta đã trốn ở bên ngoài mở Thanh lâu, vậy mà bọn hắn vẫn muốn nhằm vào ta. . ."

Hai người đi đến tầng bảy.

Tầng bảy đến tầng 12 là sòng bạc.

Mạt chược, bài cửu, bài poker cái gì cần có đều có, chia bài là cao thủ Liễu Thất dùng lượng lớn bạc thuê từ các sòng bài khác.

Sau đó huấn luyện hơn một tháng, kỹ thuật không có gì để chê bai.

Bắt nạt mấy tên ngu dốt kia quá dễ dàng.

Tỳ nữ mặc váy ngắn đi qua đi lại giữa các bàn, cung cấp đồ ăn và hoa quả ướp lạnh cho khách nhân, thái độ phục vụ tuyệt không phải cái khác sòng bạc có thể so sánh được.

Sòng bạc tổng quản sự là Trần Chính.

Cái thằng này thật sự là tự học thành tài.

Từ sớm trước kia đã bí mật mua chuộc một nhóm lớn gia nô của con cháu thế gia, trích ra tiền cho bọn hắn, để bọn hắn khuyến khích công tử nhà mình tới chơi bài.

Lúc này tầng bảy vừa mới mở không lâu, cả tầng đã ngồi đầy khách nhân.

Trong đám người, Trần Tri An thậm chí nhìn thấy Dương Tiên Hiến.

Hắn rất hăng hái, ngồi ‌trên xe lăn, đánh ra một lá bài hai cơ, hưng phấn suýt chút nữa đứng bật dậy.

Trần Tri An nhớ tới trong nhẫn chứa đồ vẫn còn lượng lớn áo lót vẫn chưa đưa tặng cho ai, gọi Trần Chính tới để hắn nhìn chằm chằm Dương Tiên Hiến.

Nếu là cái thằng này thắng tiền, thì đưa hắn đến Thiên Kim Lâu. . .

Nếu không phải hắn đã là người tàn tật, sao có thể để hắn mang tiền rời đi từ Thanh lâu?

Tuần tra sòng bạc xong.

Trần Tri An và Liễu Thất lại ngồi cáp treo đi đến Đăng Khoa Lâu.

Hai tên cường giả Hư Thần cảnh không biết đang chờ cái gì, thế mà không xuất thủ tại Thiên Kim Lâu.

Ba tầng đầu của Đăng Khoa Lâu là rạp hát cùng nơi kể chuyện, biểu diễn các loại hí kịch.

Lúc này trong rạp hát đang trình diễn vở kịch Trường An Tứ công tử ngự kiếm chém ba trăm giặc cướp.

Tất cả diễn viên đều là võ giả, mặc dù không bước vào Tiên Thiên cảnh.

Nhưng vượt nóc băng tường là chuyện dễ dàng phối hợp với tì bà khúc thập diện mai phục, trầm bổng chập trùng, sát ý tỏa ra tứ phía.

Những khách nhân chưa từng thấy tiết mục như này, nhìn không rời mắt, liên tục dùng tiền khen thưởng.

Trong phòng riêng.

Trường An Tứ công tử mặc dù uống chút rượu, thật ra tất cả sự chú ý đều ở trên vở kịch trên sân khấu, dù sao trên sân khấu đang biểu diễn sự tích của bọn hắn.

Làm gì có cái nào hiệp khách tuổi trẻ không muốn chuyện xưa của mình bị người đời tuyên truyền?

Vở kịch này của Đăng Khoa Lâu , còn làm bọn hắn thoải mái hơn so với đứng trước mặt khen bọn họ ba nghìn lần. Ngay cả Lý Thừa Tiên luôn luôn xem thường hắn, cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Cảm thấy tên này đã từng phi lễ với bạn thân của nàng cũng không phải là hoàn toàn bất tài.

Trần Tri An không đến quấy rầy Tứ công tử.

Tiếp tục đi lên.

Hắn giống như một cái lão nông khi đến mùa thu hoạch, nhiệt tình thu gặt vàng óng ánh thóc lúa.

Tầng thứ tư là ca vũ kịch.

Khi Thủy Điều Ca Đầu uyển chuyển du dương vang lên.

Những người đọc sách lên đảo nhưng trong lòng mang theo ý định phê phán đã hoàn toàn bái phục!

Đây con mẹ nó không phải là điệu hát dân gian!

Đây là một bài hát đủ để lưu danh trăm đời trong giới văn thư!

Tô Huân Nhi là người biểu diễn Thủy Điều Ca Đầu, nàng là người xếp thứ hai trên‌ Yên Chi Bảng, vừa ra mắt đã nhận được vô số lời khen ngợi.

Đối mặt với Minh châu.

Đám người đọc sách tự xưng phong lưu ngay cả thơ cũng không dám làm.

Liên tục gọi người đi thành Trường An mời chân chính văn hào.

Bị một cái gái lầu xanh áp đảo, bọn hắn nhất định phải lấy lại danh dự.

Trong lúc nhất thời.

Rất nhiều thư sinh danh chấn Trường An không ngừng đi vào Đăng Khoa Lâu, sau đó lại tiếp tục thất bai lại đi gọi người, cứ như vậy. . .

Trần Tri An đứng ở trên lầu nhìn xem từng cái phong người đọc sách lưu phóng khoáng vò đầu bứt tai, thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

Thi từ của Tô đại gia, đừng nói là các ngươi.

Kiếp trước đã qua hơn năm ngàn năm, không có ai dám nói thi từ của mình vượt qua hắn.

Tiếp tục đi lên.

Chính là từng gian yên tĩnh phòng riêng.

Trần Tri An cũng không quấy rầy khách nhân. ‌

Chỉ gọi Trần Nghĩa tới, để hắn cần phải chú ý động tĩnh của các cô nương, ai mẹ nó nếu là dám vô lễ.

Trực tiếp đánh một trận rồi ném ra ngoài.

. . .

Ngay lúc Trần Tri An đang thu hoạch lúa gạo.

Mà ở trong phủ thái tử, Chư Vô Thường cũng đang chờ đợi thu hoạch thành quả.

"Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên..."

(Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên. . .)

Cây quạt trên tay nhẹ nhàng phe phẩy, Chư Vô Thường khẽ cười nói: "Không thể không nói, vị Tiểu Hầu gia này mặc dù là người vô dụng, nhưng cái Thanh lâu này thật sự không kém.

Hắn lại có thể tìm được tài nữ như vậy!

Có bài từ này dùng để ra mắt, Tô Huân Nhi cũng đã có thể lưu danh thiên cổ!"

"Thơ ca chỉ là tài lẻ!"

Một tên nam nhân có gương mặt xấu xí ngồi đối diện hắn, cười lạnh nói: "Không có lực lượng, cuối cùng tất cả đều là vô nghĩa.

Đại Đường của chúng ta dùng võ lập quốc, bảo vệ biên cảnh vững chãi, là oai hùng vũ phu, chứ không phải là đám thư sinh chỉ biết thi từ ca hát!"

"Loạn thế sắp đến, Vương đình ở phía bắc luôn nhìm chằm chằm Đại Đường, Phật quốc ở Tây Vực lại dám công khai độ hóa con dân của chúng ta, toàn bộ biên giới Tây Vực, cũng không biết còn có thể tính vào lãnh địa của Đại Đường hay không.

Ngay cả Vu tộc ở phía nam cũng nhảy ra gây sự.

Bốn phía đều là kẻ địch.

Đó là còn chưa nói đến Di tộc trong cấm khu thượng cổ sớm muộn sẽ ngóc đầu trở lại.

Quan lại cả triều thì giả vờ như không biết, cả ngày ca hát đàn múa, sống mơ mơ màng màng.

Vô Thường huynh. . .

Ngươi nói thời đại này. . . Còn có thể cứu không?"

Chư Vô Thường nghẹn họng, không trả lời được.

Người bạn tốt này của mình mọi thứ đều không tệ, chỉ là quá mức căm ghét thế tục, Đại Đường mới lập quốc được mấy trăm năm, muốn giải quyết hết mối nguy bên ngoài đâu có dễ dàng như vậy.

Trừ phi có Thánh Nhân xuất hiện, nếu không muốn chèn ép các quốc gia khác là điều không thể.

Về phần cấm khu, kia liền càng không thể. ‌

Vạn năm trước xuất hiện Hoang Cổ Đại Đế, tài năng và thiên phú của hắn khiến người đời kính sợ, vô địch thiên hạ, chèn ép Hoàng tộc trong cấm khu, làm cho bọn hắn tự đóng cấm khu, nhưng cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn.

Bây giờ nhân tộc Trường Thành đã đến mức không có người canh giữ, chúng ta cũng chỉ là mưu thần, ngay cả chức quan cũng không có, ai mẹ nó có thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy a!

Nâng chén trà lên, uống một ngụm trà, Chư Vô Thường đứng dậy nhìn về phương hướng Nguyệt Nha Hồ, chờ đợi lâu sập. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK