Mục lục
Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Người Yếu Nhất Trong Nhà?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tam ca, vừa rồi tên hoạn quan kia động sát tâm!"

Bên trong toa xe.

Trần Tri Đông nữ giả nam trang vuốt vuốt một thanh tiểu kiếm dài ba tấc, hững hờ hỏi: "Có nên để Tiểu Bằng Bằng ăn hắn không?"

"Không cần, trước khi trở về thành Trường An hắn cũng sẽ động thủ!"

Trần Tri An nói: " Trong sứ đoàn này, ngoại trừ số ít thằng xui xẻo, những người còn lại đại khái đều chờ mong ta chết bất đắc kỳ tử!

Ngươi nói Trần A Man là lăn lộn thế nào?

Cả triều văn võ hăn thế mà không có mấy cái minh hữu."

"Cường giả không cần minh hữu."

Trần Tri Đông nghiêng cái đầu nhỏ, chân thành nói: "Mãnh hổ độc hành, sài lang kết đội."

Trần Tri An giật mình.

Tiểu cô nương này có đôi khi ngây thơ không tưởng nổi, trong con ngươi lộ ra ngu xuẩn trong veo.

Có đôi khi lại bá khí không ai sánh nổi.

Chẳng lẽ nhân cách phân liệt?

"Tiểu muội, ngươi thành thật nói cho ta, hiện tại ngươi đến cùng là cảnh giới gì?"

Trần Tri An nhìn chằm chằm cặp mắt phượng tĩnh mịch kia, sợ bỏ lỡ nửa điểm biến hóa.

"Ta không có cảnh giới a!"

Trần Tri Đông nháy mắt mấy cái: "Người ta mới mười lăm tuổi đâu, còn chưa có mở tạo hóa chi môn, ở đâu ra cảnh giới?"

"Không có gạt ta?"

Trần Tri An nghi ngờ nói: " Vậy những dị thú bên trên Hồ Nhi Sơn tại sao lại sợ ngươi như vậy?"

"Ta nào biết được."

Trần Tri Đông ha ha cười nói: "Đại khái là bọn chúng cảm thấy ta đáng yêu?"

"Tốt a. . ."

Trần Tri An đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, không tiếp tục truy vấn.

Vô luận nàng là người thế nào.

Tóm lại nàng vẫn là tiểu muội nhà mình.

Hai người ở trong xe chờ đợi khoảng nửa canh giờ.

Chấp sự lang Tôn Thông bẩm báo đã đến Hà Gian.

Hà Gian quận trưởng Trịnh Thọ Chỉ sai người đến đây nghênh đón.

Trần Tri An rèm xe vén lên.

Trên đường lớn.

Một vị công tử áo gấm đang yên tĩnh đứng ở nơi đó.

Diện mục lờ mờ cùng đã từng hảo hữu chí giao Ngụy Tử Hiến giống nhau đến mấy phần.

Gương mặt lờ mờ có mấy phần rất giống với hảo hữu chí giao Ngụy Tử Hiến của hắn

"Hà Gian Ngụy Tử Thu, cung nghênh đế đô cvào thành!"

Chương 45:

"Ngụy Tử Thu?"

Trên mặt Trần Tri An lập tức hiện lên nụ cười ôn hòa, mang theo hưng phấn nói: "Các hạ thế nhưng là nhị ca của Tử Hiến huynh? Ta và Tử Hiến huynh là bằng hữu tình cảm chân thành, huynh đệ tay chân a.”

"Tử Hiến đúng là ấu đệ của hạ quan."

Ngụy Tử Thu thản nhiên nói.

"Gặp qua Tử Thu huynh!"

Trần Tri An chạy xuống xe ngựa, thân thiết nắm chặt tay Ngụy Tử Thu, oán giận nói: "Tử Hiến vì sao không tới đón ta?

Từ lúc tiểu đệ đi ra khỏi thiên lao vẫn chưa thấy qua Tử Hiến, có phải Tử Hiến ghét bỏ ta từng vào nhà giam, không muốn nhận người huynh đệ như ta sao?"

Sắc mặt Ngụy Tử Thu phức tạp nhìn Trần Tri An.

Nếu như không phải hắn đã đoán được thằng này chắc chắn có liên quan đến cái chết của tam đệ.

Hắn gần như dã tin lời nói của tên khốn kiếp này.

Nhịn xuống chán ghét trong đáy lòng.

Ngụy Tử Thu thản nhiên nói: "Đại nhân mặt mày vẫn như cũ, xuân phong đắc ý, tam đệ của ta đã sớm đã không biết táng thân nơi nào, hắn đã không thể tới gặp đại nhân?"

"Cái gì?"

Trần Tri An quá sợ hãi.

Chợt mặt mũi tràn đầy bi thương mà thở dài: "Lần trước hắn còn rất tốt, như thế nào đảo mắt đã không còn?

Tri kỷ của ta!

Tử Hiến!

Ô hô ai tai, tiếc thương cho bạn của ta a!"

"Đại nhân, người cũng đã qua đời.

Tử Hiến có thể có bằng hữu như đại nhân, cũng không uổng công tới thế gian này đi dạo một lần!

Chuyện đã qua không thể thay đổi, còn xin đại nhân nén bi thương.

Hạ quan đã an bài yến hội ở Như Ngọc Các, xin mời đại nhân vào thành đi!"

"Vào thành, bây giờ liền vào thành!"

Trần Tri An đưa tay lau nước mắt, tỉnh lại nói: " Tâm nguyện đời của Tử Hiến chính là đi khắp thiên hạ thấy được sự đời, ta thân là bằng hữu tình cảm chân thành với hắn, nhất định thay hắn hoàn thành cái nguyện vọng này!"

Đáy mắt Ngụy Tử Thu hiện lên một tia chán ghét, nghiêng người dẫn Trần Tri An vào thành.

Ngụy gia xuất thân không tốt.

Là đời sau của tiền triều thái giám Ngụy Yêm.

Những năm này, nhà họ Ngụy từ trên xuống dưới đều đang mưu đồ tẩy trắng thân phận.

Vì để trèo lên cây đại thụ Tây Bá Hầu phủ thậm chí không tiếc đem hòn ngọc quý trên tay đưa vào đi làm thiếp.

Tiếc rằng một trận mưu đồ giờ đã thành công cốc.

Cuối cùng lại thành ra làm áo cưới cho tên phế vật này.

Không có tước vị.

Vô luận nội tình của bọn hắn có cường đại như thế nào đi chăng nữa, tu vi của Ngụy Trung Lễ dù cho cao bao nhiêu.

Ở trong Đại Đường, Ngụy gia từ đầu đến cuối vẫn kém một bậc.

Những quý nhân ở thành Trường An .

Vẫn luôn chỉ coi họ là một con chó.

. . .

Vào Như Ngọc Các.

Sau một bữa yến tiệc mà chủ và khách đều vui vẻ.

Nhìn xem Trần Tri An hành vi phóng túng, một đầu đâm vào giữa đám cô nương, Ngụy Tử Thu tìm một cái cớ sau đó rời đi.

Thân là Nhị công tử Ngụy phủ, môn khách của Hà Gian quận trưởng, hắn từ trước đến nay vẫn luôn thấy chướng mắt với son phấn bột nước.

Đám quan chức đi theo sứ đoàn ngược lại không chú ý nhiều như vậy.

Dưới sự công lược hết lượt này tới vòng khác của các thanh quan nhân, ngay cả thái giám tùy hành Cao Lực Sĩ.

Đều trở nên rục rịch ngóc đầu dậy.

Mắt thấy đám quan chức sứ đoàn dần dần trở nên có chút khô nóng.

Trần Tri An vung tay lên.

Để các cô nương hầu hạ các vị đại gia thật tốt, hắn thì ôm hoa khôi Niệm Nô Nhi đi đến tầng cao nhất của lầu các.

Cao Lực Sĩ thấy Trần Tri An rời đi, đẩy ra hai người thanh quan nhân, muốn theo sau.

Trần Tri An quay đầu cười lạnh một tiếng: "Thế nào, Cao đại nhân muốn nhập các quan sát?"

"Không dám!"

Mắt thấy Trần Tri An tức giận.

Cao Lực Sĩ do dự một chút, lại ngồi xuống.

Còn chưa tới thời điểm vạch mặt.

Chờ phế vật này hoàn thành sứ mệnh.

Hắn không ngại tự tay đưa tên phế vật này quy thiên!

"A!"

Trần Tri An cười lạnh một tiếng, ôm Niệm Nô Nhi đi vào lầu các!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK