"Ừm?"
Lời này của thư sinh khiến hắn bó tay rồi.
Cái gì mà vị hôn thê của hắn sắp lập gia đình?
Chợt nhớ tới hoàn cảnh của mình.
Lập tức hiểu rõ.
Thư sinh này và mình ước chừng cũng là người cùng cảnh ngộ với mình.
Gỡ xuống bầu rượu từ bên hông đưa cho thư sinh.
Hán tử an ủi: "Đại trượng phu lo gì không vợ, không nên quá khổ sở."
Thư sinh tiếp nhận bầu rượu cười nói: "Chỉ là mong muốn một kết cục cho mọi chuyện!"
"Tiểu thư, ngươi đã nghe chưa?
Tên ma bệnh kia muốn đi Lang Gia để gặp hôn thê đâu!"
Trong xe ngựa.
Tỳ nữ của chủ nhân thương đội nghiêng tai, nghe lén hán tử và thư sinh nói chuyện, thấp giọng nói: "Sớm biết thì không nên cho hắn đi cùng."
"Tiểu Vân, chớ nói nhảm, để hắn đi cùng cũng không phải vì cái gì khác."
Một cái thanh âm ôn nhu nói khẽ: " Dù sao chúng ta cũng muốn đi Lang Gia, kết một thiện duyên mà thôi!"
"Tiểu thư, ngươi nói Khương gia sẽ đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta sao?"
Tỳ nữ nhớ tới chuyện nhà mình, cũng chẳng buồn nghe lén hai người nói chuyện nữa, sắc mặt rầu rĩ nói: "Thế đạo này thật sự không có chỗ để nói rõ đạo lí ? Rõ ràng là chúng ta không hề làm gì cả."
"Vô dụng, không có ai sẽ vì một gia tộc nhỏ mà đắc tội Lang Gia Khương thị và Phiêu Miểu Tông?"
Người tiểu thư kia cũng hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Tất cả thư tố cáo chúng ta gửi đi đều đã bị trả lại."
"Hưu, hưu hưu!"
Ngay lúc chỉ tớ hai người còn thương cảm trong xe ngựa.
Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng chim hót.
Nghe được tiếng chim hót này.
Hán tử lôi thôi bỗng nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi như đao nhìn về phía trong rừng.
"Địch tập!"
"Hưu, vù vù!"
Vừa dứt lời.
Hai mũi tên xuyên phá rừng rậm phóng về hướng hắn.
Ngay sau đó, mũi tên như mưa rơi rơi xuống, lít nha lít nhít!
"Bảo hộ tiểu thư!"
Đội trưởng đội hộ vệ tay mắt lanh lẹ.
Ngay tại lúc hán tử thét to cũng đã phi thân xuống ngựa, rút đao ngăn ở trước xe ngựa.
Vung đao vẩy ra một mảnh màn đao.
Những hộ vệ còn lại cũng dùng phác đao, múa kín không kẽ hở ngăn trở mũi tên phóng tới.
Chỉ là mũi tên thực sự quá nhiều.
Vẫn có mũi tên có thể xuyên qua màn đao.
"Hưu, hưu!"
Có hai mũi tên xuyên qua hộ vệ đội, trực tiếp bắn vào trong xe ngựa.
Hai mắt đội trưởng đội hộ vệ muốn nứt.
Muốn phi thân tiến đến cứu viện nhưng căn bản là không kịp. . .
"Xùy!"
Ngay tại lúc mũi tên sắp đâm rách màn xe, một đạo gió nhẹ lướt qua giống như là có một bàn tay vô hình nhiễu loạn không khí.
Mũi tên kia thế mà không thể bắn trúng hai người trong xe ngựa, găm vào vách thùng xe.
"Tất cả mọi người! Bảo vệ tiểu thư!"
Đội trưởng đội hộ vệ không kịp thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước xe ngựa, giương đao trước ngực ngăn ở phía trước.
Lôi thôi hán tử thấy vậy.
Điên cuồng gào thét một tiếng: "Chung lão bản, thiếu ngươi mười văn tiền, Cẩu mỗ sẽ trả!
Sau này mỗi người một ngả!"
Dứt lời.
Hắn rút ra đao bên hông.
Cả người như là một con cự thú, bốc lên khói bụi cuồn cuộn, đón mưa tên chạy thẳng về hướng rừng rậm.
Trong rừng rậm,
Mưa tên thoáng chốc ngừng!
"Nguyên khí ngoại phóng, ngự khí mà đi!
Hắn đúng là cường giả Ngự Khí cảnh!"
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn xem hán tử xông vào rừng rậm, nhìn xem ánh đao sáng chói kia.
Mồ hôi lạnh xoát một cái bắt đầu chảy.
Vừa nghĩ mà sợ lại vừa may mắn.
Không nghĩ tới tùy tiện nhặt một tên lỗ mãng ven đường lại là cường giả Ngự Khí cảnh.
Hai ngày này hắn cũng quát lớn hán tử kia không ít lần.
Trong xe, tỳ nữ tiểu Vân chưa tỉnh hồn cũng lẩm bẩm nói: "Tên đại thúc kia thế mà lợi hại như vậy. . .
Sớm biết vậy thì cho hắn mười lượng bạc tiền công!"
"Tiểu Vân, không nên nói lung tung!'
Chung tiểu thư vẫn tương đối tỉnh táo, đi xuống xe ngựa, sai đội trưởng đội hộ vệ kiểm kê thương vong.
Lần tập kích này bởi vì hán tử kia cảnh cáo tương đối kịp thời, tăng thêm phản ứng cấp tốc của đội trưởng đội hộ vệ.
Ngoại trừ có hai người kém may mắn bị thương nhẹ.
Những người khác không có gì đáng ngại.
Kiểm kê xong, đội trưởng đội hộ vệ trầm giọng nói: "Tiểu thư, người của chúng ta đều không có gì đáng ngại, chỉ là thư sinh kia và lão bộc của hắn đã mất tích."
"Hiện trường cũng không có thi thể, hẳn là tự rời đi."
"Có lẽ là lạc đường."
Chung tiểu thư do dự một chút, nhìn rừng rậm một chút sau đó nói khẽ: "Chúng ta rời đi trước, nơi thị phi không thể ở lâu."
"Vâng!"
. . .
"Cẩu ca vẫn lỗ mãng như trước kia a!"
Trong rừng rậm.
Thư sinh đứng trên ngọn cây, từ xa nhìn xem một mình hán tử đuổi theo mười tên sơn tặc mà chém giết.
Nơi ánh đao lướt qua.
Không có tên sơn tặc nào có thể ngã xuống mà còn toàn thây.
Tàn chi mảnh vỡ rơi tán loạn trên mặt đất, biến khi rừng rậm này nhìn giống như là luyện ngục tại nhân gian.
"Tư chất của tiểu tử này không tệ, có hi vọng vào tông sư cảnh!"
Đứng bên cạnh hắn, là thân thể còng lưng của lão Lý đang bình luận: "Còn có mấy phần bộ dáng của Đao khôi."
"Hắn là đời sau của Đao khôi.'
Thư sinh cười nói: "Đáng tiếc đã đánh mất Trấn Ma Đao Quyết gia truyền, lần này hắn tới Nhạn Đãng Sơn, hơn phân nửa chính là vì tìm kiếm tung tích của Trấn Ma Đao Quyết."
"Đi thôi, hắn chịu trách nhiệm giết, ta chịu trách nhiệm chôn!"
. . .