"Ngươi là đệ tử của Thánh địa ẩn thế nào?"
Khương Hoa Sinh nắm chặt chuôi kiếm,
Sắc mặt trầm xuống.
Một kiếm vừa rồi, nhìn qua giống như chỉ là một kiếm tiện tay mà thôi nhưng trên thực tế hắn đã dùng hết toàn lực.
Nhưng người trẻ tuổi này.
Lại có thể dùng thân thể tràn đầy thương tích mà đón đỡ một kiếm toàn lực của hắn.
Trên giang hồ không có khả năng tồn tại yêu nghiệt như thế!
Khương Hoa Sinh là tộc nhân chi thứ của Khương thị, hắn dùng kiếm đạo từng bước đi lên.
Dùng thời gian hơn một trăm năm, từng bước một đã bước vào Hư Thần cảnh.
Thành tựu của hắn trên kiếm đạo cũng không phải là tầm thường.
Hắn dám khẳng định.
Cho dù là Khương Hoa Vũ, người được xưng là có hi vọng thành Thánh, trên kiếm đạo cũng không có khả năng đạt tới trình độ của người trẻ tuổi trước mắt hắn!
Chỉ có Thánh địa truyền thừa không đứt đoạn hoặc là dòng chính của Đế tộc mới có khả năng sánh ngang với người này!
"Ngươi là Đạo môn Triệu Vô Kỵ, hay là hậu đại của Cơ gia?"
Trần Tri Mệnh cầm mạch đao, giễu cợt nói: "Ta họ Trần, xuất thân từ Trần gia, tổ tiên chưa từng sinh ra Thánh Nhân, cũng chưa từng sinh ra Đại Đế.
Càng không phải là thần thể, thánh thể.
Khương thị các ngươi dùng huyết mạch mà suy luận tu vi, dùng huyết mạch của Thánh nhân từ vạn năm trước mà kéo dài hơi tàn.
Nhưng các ngươi lại chưa bao giờ nghĩ tới,
Năm đó Thái Hư Đại Đế, Hoang Cổ Đại Đế, thậm chí năm trăm năm trước Kiếm Thánh Chu Khinh Hậu đều quật khởi từ tay trắng.
Dùng tư chất phàm thể mà trở thành vô địch thiên hạ.
Vang dội cổ kim!
Trấn áp vô số Đế tử ,Thánh tử.
Thậm chí là Thần tử. . .
Giết đến mức cấm khu phải sợ hãi, không dám vượt qua Nhân tộc Trường Thành dù chỉ nửa bước.
Chẳng lẽ người thời nay, đều không bằng cổ nhân?"
Hai mắt Khương Hoa Sinh nhắm lại.
Đạo lý này mọi người đều hiểu.
Thế nhưng muốn dùng phàm thể trở thành vô địch đương thời.
Khó như lên trời!
Mấy chục vạn năm trôi qua, thiên hạ Đại hoang cũng chỉ có thể sinh ra hai người Thái Hư Đại Đế và Hoang Cổ Đại Đế mà thôi!
Nhưng bây giờ những điều này đều không quan trọng.
Nếu tên yêu nghiệt này không có bối cảnh, cũng không có thế lực.
Vậy cũng không thể làm gì khác hơn là... mời ngươi đi chết!
" Đồ rác rưởi muốn xuất thủ rồi!"
Trên vách đá, hai chân lão Lý đang đung đưa, nhặt lên một cành khô từ dưới đất.
Chỉ cần Trần Tri Mệnh mở miệng.
Hắn lập sẽ quét sạch đám rác rưởi dưới chân núi.
Lúc này,
Tất cả mọi người đang chờ đợi Hoa Sinh xuất kiếm.
Nguyên khí bên trong khí hải của Khương Hoa Sinh lăn lộn, lượng lớn nguyên khí được đưa vào bên trong cổ kiếm.
Người trẻ tuổi kia quá mức yêu nghiệt.
Nếu để cho hắn trưởng thành thì hậu quả khó mà lường được.
Một kiếm này,
Hắn phải dùng hết toàn lực.
"Keng!"
Một đạo kiếm quang sáng chói hiện lên, dưới sự gia trì của nguyên khí, kiếm khi dài hơn mười trượng từ trên trời chém về phía Trần Tri Mệnh.
"Oanh!"
Kiếm khí như thác nước trút xuống.
"Mở miệng a!"
Lão Lý kích động, hắn dường như đã nghe được tiếng truyền âm của Trần Tri Mệnh.
Ngay tại lúc hắn sắp xuất thủ.
Một cây trường thương màu đen phá không mà tới!
Trường thương như rồng.
Lôi cuốn trùng điệp mây đen, như thiên quân vạn mã đánh vào đạo kiếm khí to lớn kia!
"Oanh ~ "
Kiếm khí va chạm với thương mang, bên dưới vách núi phảng phất nổ vang tiếng sấm, bụi mù bốc lên bao phủ xung quanh Trần Tri Mệnh!
"Đi!"
Trong lúc vội vã, Trần Tri Mệnh nghe được một âm thanh già nua vang lên bên tai!
Hắn nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, có một người mặc hắc bào che kín thân thể.
Hắn không kịp phản kháng đã bị người kia vác lên vai, nhanh như chớp mà chạy về phương xa.
Giữa không trung.
Sắc mặt Khương Hoa Sinh trắng bệch, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Uy thế của một thương vừa rồi quá mạnh.
Trong nháy mắt, nguyên khí khuấy động đã khiến hắn bị trọng thương.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng người chạy trốn ngay trước mắt hắn!
"Đáng chết!"
Hắn đè xuống huyết khí đang sôi trào, ngẩng đầu nhìn trên vách đá, muốn đuổi bắt cái người nữ nhân kia.
Lại phát hiện trên vách đá sớm đã không có bóng dáng của Chung Ngôn!
. . .
"Ngươi nói tên Trần Cố kia mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đã là Hóa Hư cảnh?"
Bên trong Khương thị tổ trạch.
Sắc mặt Khương Hoa Sinh âm trầm, kể lại chuyện xảy ra ở vách núi hôm nay.
Mà ở trên vị trí của gia chủ, gia chủ Khương Đạo Dương hơi ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Ngươi chắc chắn hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi?'
"Trong mắt hắn không có dấu vết của thời gian lưu lại, chắc chắn là người trẻ tuổi không thể nghi ngờ."
Khương Hoa Sinh trầm giọng nói: "Thúc phụ, người này nếu không thể diệt trừ, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn!"
"Không phải người trong đạo môn, cũng không phải người của Thánh địa ẩn thế hay là dòng chính Đế tộc. . ."
Ngón tay Khương Đạo Dương khẽ gõ thành ghế, trầm ngâm nói: Vốn chỉ là đám người tuổi trẻ đùa giỡn, không ngờ lại xuất hiện một con cá lớn như vậy."
"Bên ngoài không được phép xuất hiện loại yêu nghiệt này!
Lão Bát, ngươi đi một chuyến.
Có yêu nghiệt xuất hiện, chắc chắn có cơ duyên.
Ngươi cần phải lấy được bí mật trên người tiểu tử kia.
Coi như là món quà mà người làm cha như ta dành cho nhi tử của mình.”