Trần Tri Mệnh đi qua hai tên ác bộc.
Đến trước mặt Chung Ngôn, mở ra ô trên tay, chăm chú hỏi: "Ngươi thích ta?"
Chung Ngôn kinh ngạc nhìn Trần Tri Mệnh.
Nàng tưởng rằng hắn không biết gì cả, nhưng hóa ra hắn biết tất cả mọi chuyện.
Từ lúc vào thành đến giờ, .
Ngắn ngủi mấy ngày này.
Nàng đã trải qua những chuyện kinh khủng nhất cuộc đời mình, phải chịu đủ loại khuất nhục.
Hộ vệ bị người của Khương thị tiện tay giết chết, ngay cả tỳ nữ Chung Vân mà nàng coi như muội muội của mình cũng bị người khác làm nhục, không chịu được mà tự vẫn.
Lúc này, trong lòng của nàng đã không còn một chút hi vọng.
Nếu như lúc này trong lòng nàng còn vương vấn gì đó, thì có lẽ là nhớ tới người thư sinh dáng vẻ yếu đuối kia.
Sau khi rời khỏi khách sạn.
Nàng lảo đảo, luôn đi về nơi có đông người nhất.
Mong muốn được nhìn thấy người thư sinh kia một lần trước khi chết.
Khi đã thấy được, nàng cũng có thể chết rồi.
Đưa tay từ từ chạm vào gương mặt của Trần Tri Mệnh, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười: "Ngươi biết không ?
Ngươi thật sự rất anh tuấn.
Đáng tiếc là từ nay về sau ta không còn được nhìn thấy ngươi nữa!"
"Có thể nói chuyện nhưng không nên động chạm tay chân!'
Trần Tri Mệnh ghét bỏ mà lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không né tránh hay đẩy tay của Chung Ngôn ra.
Mặc cho bàn tay lạnh như băng của nàng chạm vào mặt mình.
Mưa càng lúc càng to.
Thủ vệ của Lang gia thành bao vây hai người.
Phác đao trên tay bọn họ đều đã rút khỏi vỏ.
Trong ánh mắt bọn hắn xen lẫn cả sợ hãi lẫn hưng phấn.
Đã rất nhiều năm rồi, Lang gia quận chưa từng xuất hiện cuồng đồ nào có lá gan lớn như vậy.
Bây giờ trong mắt bọn hắn, đôi nam nữ này đã không phải là người bình thường.
Mà là bậc thang có thể khiến cho bọn họ có thể một bước lên trời.
Chỉ tiếc.
Cái bậc thang này không có dễ bước lên như vậy. . .
"Là ai đang gây rối?"
Trên đường phố, lại có nô bộc của Khương thị đi tới.
Lúc này trời đang mưa to, nhưng quần áo của hắn lại khô ráo, không hề bị ướt chút nào.
Nhìn thấy người tới, hai con ngươi của thống lĩnh thủ vệ bỗng nhiên sáng lên, chạy đến gần người kia nói nhỏ: "Khương Biệt tiên sinh, nữ tử này dùng lời nói mê hoặc người khác, sỉ nhục Khương thị.
Thư sinh kia càng là gan to bằng trời, giữa ban ngày lại dám giết người vô tội.
Mạt tướng đã phái người bắt lại bọn chúng.
Đang chờ ngài đến xử lý!"
"Ha ha, làm phiền Trương Thống lĩnh, lão nô sẽ bẩm báo việc này với thiếu gia!"
Khương Biệt cười nhạt nói.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng liếc nhìn tên thống lĩnh kia.
"Chung tiểu thư, ngươi phải tu luyện mấy kiếp mới có cơ hội phụng dưỡng Thiếu phu nhân.
Nhưng ngươi lại không biết trân trọng, không từ mà biệt.
Tội gì phải làm như vậy?"
Mắt của Khương Biệt hơi híp lại, lạnh lùng nói: "Dù chỉ là một con chó của Khương gia nhưng không phải là ai cũng có thể giết. . .
Tiểu huynh đệ này, ngươi đã nghĩ kỹ muốn chết như thế nào chưa?"
Trần Tri Mệnh chán ghét lườm lão già này.
Lại dùng tay khẽ vẫy vào khoảng không trước mặt.
Một giọt nước mưa bay xuyên qua khoảng không.
Như mũi tên bay về phía Khương Biệt.
Sắc mặt Khương Biệt bỗng nhiên đại biến.
Hắn như là một con chim lớn, nhanh chóng lui về phía sau, cuốn lên nước mưa đầy trời tạo thành một bức tường nước!
Muốn ngăn cản một chiêu tiện tay của Trần Tri Mệnh.
Nhưng mà.
Hắn vẫn quá chủ quan.
"Phốc phốc!"
Hắn như gặp phải trọng kích, thân thể bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đường.
Giữa trán hắn có một lỗ nhỏ đen nhánh, đang có máu tươi chảy ra ngoài.
"Ngươi. . . không phải. . .Ngự. . ."
Khương Biệt dù sao cũng là Ngự Khí cảnh viên mãn, sau khi chịu một chiêu tiện tay của Trần Tri Mệnh, thế mà không chết ngay lập tức. . .
"Xoạt!"
Người xem náo nhiệt đứng ở phía xa cũng choáng váng.
Khương Biệt mặc dù chỉ là Ngự Khí cảnh, nhưng ở trong Lang gia quận không có ai mà không biết hắn.
Tu vi của Khương Thánh Tử càng ngày càng cao, thanh danh càng ngày càng vang.
Địa vị của nô bộc đi theo hắn tự nhiên cũng càng ngày càng cao.
Khương Biệt là một trong những nô bộc đầu tiên hầu hạ Khương Hoa Vũ, địa vị không cần nói cũng biết.
Thậm chí được ban họ Khương, điều này đại biểu cho vinh quang vô thượng!
Mà bây giờ.
Khương Biệt chết rồi.
Bị tên thư sinh này dùng một giọt nước giết chết.
Tên thống lĩnh thủ vệ kia cười xấu hổ nói: "Chuyện này, mạt tướng chợt nhớ tới trong nhà còn có một vài việc cần xử lý!"
"Xin cứ tự nhiên!"
Trần Tri Mệnh cũng không giết hắn.
Ôm lấy Chung Ngôn, chậm rãi đi ra khỏi Lang Gia thành thành.
Ngay lúc hắn sắp ra khỏi thành.
Có một bóng người bỗng chạy ra khỏi đám người, bước chân của hắn rất kỳ dị. Hắn vừa chạy vừa ném ra vô số ngân châm. Muốn đánh lén từ sau lưng.
Bước chân của Trần Tri Mệnh không ngừng, ngón tay hơi nhấn.
Dưới màn mưa u ám.
Một đạo kiếm quang sáng chói hiện ra
Kiếm quang phá vỡ nước mưa, chém ra một cái rãnh sâu hoắm trên mặt đường đá xanh!
"Người nào dám vượt qua. Chết!"
Mà bóng người vừa nãy, đã bị kiếm quang chém thành hai nửa, rơi trên mặt đất.