Mục lục
Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Người Yếu Nhất Trong Nhà?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân của bốn tên đao khách hơi run lên.

Đối mặt với tên kiếm khách này, ngay cả dũng khí rút đao bọn hắn cũng không có. Dù cho người trước mặt đã đứng cũng không vững.

"Các ngươi đang sợ cái gì?"

Trung niên tu sĩ thúc giục nói: "Cơ hội một bước lên trời đang ở trước mắt các ngươi, giết hắn!"

"Nhanh!"

Bốn người liếc nhau.

Mạch đao đang giương ngang ở trước ngực bỗng bắn ra đao mang chói mắt, chém về phía Trần Tri Mệnh.

Ngay sau đó bọn hắn cũng lao lên.

Cơ hội một bước lên trời đang ở trước mắt.

Đã đến lúc này, bọn hắn không muốn bỏ qua!

"Keng!"

Cánh tay Trần Tri Mệnh hơi run lên, chuôi kiếm vốn tràn đầy vết nứt bị hắn chấn thành tám mảnh.

Bốn mảnh phá tan đao mang đang bay đến.

Bốn mảnh còn lại thì bắn về phía bốn tên đao khách.

Bốn người đang bay trên không trunh, muốn bổ nhào xuống bỗng nhiên run lên bần bật rồi đột nhiên rơi trên mặt đất.

Mà ở trên trán bọn hắn có bốn mảnh kiếm vỡ đang phát ra tiếng kêu ong ong như ve kêu!

"Phế vật!"

Tên tu sĩ trung niên ở phía xa sợ hãi nhìn Trần Tri Mệnh một chút, âm thanh quát: "Các ngươi cùng xông lên giết hắn, hắn đã không có vũ khí!"

"Ai giết hắn,

Bản quan cho phép hắn gia nhập phủ Quận trưởng, trở thành cung phụng của phủ Quận trưởng!

Có thể tùy ý lựa chọn công pháp, nguyên thạch!"

Nhưng không có người nào dám tiến lên.

Người có dũng khí cũng đã biến thành thi thể.

Nhữn người còn sống hoặc là không có gan xông lên, hoặc là muốn làm hoàng tước ở phía sau hưởng lợi.

Mặc dù con bọ ngựa trước mắt đã thoi thóp.

Nhưng như cũ vẫn có liêm đao sắc bén.

Bọn hắn không muốn dùng sinh mệnh của mình đi dò xét.

Trần Tri Mệnh ánh mắt đảo liếc nhìn đám người, gian nan xoay người nhặt lên mạch đao chống trên mặt đất giống như một cây gậy vậy.

Giết chóc đến bây giờ.

Toàn bộ kiếm ở nơi này đã bị hắn dùng hỏng hết.

Thấy Trần Tri Mệnh nhặt đao lên, đám người tu hành vốn đã có ý rút lui bỗng nhiên lui lại mấy bước.

Trần Tri Mệnh chống đao trên mặt đất, nhìn quanh bốn phía không nói.

"Một tên Hóa Hư cảnh kiếm tu đã giết cho các ngươi phải sợ hãi.

Bên trong Lang Gia huyện, chẳng lẽ đều là hạng người vô tích sự hay sao?"

Từ vách đá phía bắc, có một vị nam tử trên người mặc cẩm bào đạp không mà tới.

Trên lưng hắn đeo một thanh cổ kiếm, trên vỏ kiếm khắc một chữ Khương mang theo kiếm ý uy nghiêm!

Trung niên tu sĩ nhìn thấy người nam tử này, sắc mặt lập tức trở nên vui mừng.

Hắn đi ra từ phía sau đại thụ, khom người nói: "Lang Gia quận trưởng tọa hạ phòng thủ Thẩm Dung, gặp qua Khương trưởng lão!"

Nam tử nhẹ gật đầu.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Trần Tri Mệnh: "Ngươi chính là Trần Cố?

Bản tọa là Khương Hoa Sinh, trưởng lão Chấp Pháp đường Ngự Kiếm Tông, kiếm tu Hư Thần cảnh. Hôm nay, ban thưởng ngươi được chết!"

"Khục ~ "

Trần Tri Mệnh ho nhẹ một tiếng, lau đi máu tươi bên khóe miệng, cười nhạo nói: "Bây giờ ngươi cảm thấy ngươi đã có đủ dũng khí để đối diện với kiếm của ta rồi sao?

Nhìn lâu như vậy.

Là thấy trong tay ta đã không có kiếm hay là ngươi cho rằng ta không biết dùng đao ?"

"Tự tìm cái chết!"

Hai mắt Khương Hoa Sinh hơi khép, bàn tay thon dài từ từ nắm chặt chuôi kiếm.

"Xoẹt!"

Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên.

Cổ kiếm ra khỏi vỏ. ‌

Kiếm khí xoắn nát không khí, mang theo sát ý sôi trào chém về phía Trần Tri Mệnh!

Thấy kiếm quang này, trong đáy mắt Trần Tri Mệnh hiện lên vẻ thất vọng.

Đạo kiếm khí này, quá tầm thường.

"Oanh!"

Trong nháy mắt Kiếm khí đã bao phủ Trần Tri Mệnh.

Khương Hoa Sinh thu kiếm vào vỏ, cũng không quay đầu nhìn chiến quả của một kiếm này.

Chỉ hơi cúi đầu, lạnh lùng ra lệnh nói: "Dọn dẹp sạch sẽ đống rác rưởi nơi đây, đừng làm mất hào hứng của Thánh tử!"

"Khương trưởng lão. . ."

Thẩm Dung chỉ vào đống xác chết, thanh âm hơi run nói: "Hăn ta. . . hắn ta không chết. . ."

"Hả?"

Khương Hoa Sinh khẽ kêu một tiếng, quay đầu nhìn về phía đống xác chết.

Chỉ thấy nơi đó, núi thi thể đã bị kiếm khí chém vỡ nát, máu tươi và thịt nát rơi lả tả trên không trung, tựa như một trận mưa máu!

Mà ở bên trong màn mưa máu, Trần Tri Mệnh cầm mạch đao, thất khiếu chảy máu.

Vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

Trên mặt hắn thậm chí còn hiện ra nụ cười trào phúng.

Trên vách đá.

Khóe miệng khô quắt của lão Lý hơi nhếch lên, cũng không quá cao hứng.

Trong chớp mắt vừa rồi. ‌

Hắn truyền âm hỏi thăm Trần Tri Mệnh có cần mình xuất thủ hay không.

Vốn cho rằng rốt cục có thể chém ra kiếm đầu tiên sau khi rời núi, không nghĩ tới thế mà bị Trần Tri Mệnh từ chối!

Mà tiểu tử không muốn mạng kia!

Ở trong tình huống khí hải đã thủng tứ phía, lại dám sai con thằn lằn kia lôi kéo kiếm khí nhập khí hải!

"Biến thái a!

Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Mẹ nó.

Lão phu hoàn toàn phục!

Ta chưa từng thấy ai độc ác với chính bản thân như vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK