"Xoạt!"
Tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau mấy bước.
Thống lĩnh thủ vệ và binh lính canh cổng càng là run rẩy.
Thư sinh này là kiếm tu!
Mãi đến khi bóng dáng Trần Tri Mệnh biến mất tại đầu đường, tất cả mọi người mới dám thở dốc!
"Đại nhân, chúng ta cứ để hắn rời đi như vậy sao?
Khương Biệt bị người kia giết chết.
Nếu như ra Thánh tử trách tội xuống, chỉ sợ chúng ta không có cách nào nói rõ. . . . ."
Trong lòng phó thống lĩnh vẫn còn sợ hãi, sợ hãi nhìn về phía vết kiếm sâu hoắm kia, đồng thời cũng lo lắng hỏi!
"Bây giờ chết và ngày mai chết, ngươi chọn cái nào?"
Trương Thống lĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng nói.
Phó thống lĩnh do dự một chút: "Nếu có thể chọn, ta chọn không phải chết!"
"Ngươi nghĩ thật hay!"
Thống lĩnh thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Muốn sống thì đừng có nhiều chuyện.”
Hắn chỉ vào hai nửa thân thể trên mặt đất bùi ngùi mà nói: "Ngươi biết thi thể kia là ai không?
Quỷ môn chân truyền,
Xếp hạng thứ mười một trên Thiên Kiêu Bảng, Dương Thúc.
Từ lúc hắn vào thành đến giờ, đã có ít nhất năm người trên Thiên kiêu bảng bị hắn giết chết.
Từ ban đầu xếp hạng thứ hai mươi chín, giết đến hạng thứ mười một.
Thế nhưng dù cho hắn đánh lén cũng không thể tiếp nổi một kiếm của người kia.
Ngươi nói người kia là cảnh giới gì?
Chỉ sợ ngay cả Thánh tử cũng . . ."
. . .
Có ba tên nô bộc của Khương gia bị giết.
Đối với Thánh Nhân thế gia có nội tình thâm bất khả trắc, chuyện này cũng chỉ tương đương với chết hai con kiến.
Nhưng cho dù tính mạng của bọn họ chỉ như sâu kiến.
Cũng là sâu kiến của Khương gia.
Sâu kiến sống hay chết không quan trọng, mặt mũi của chủ nhân chúng mới là thứ quan trọng. Đây chính là tội không thể tha thứ được!
Bên trong một tòa biệt uyển của Khương thị.
Mẫu thân của Khương Hoa Vũ - Bạch thị đang ngồi trên một chiếc ghế đào, trong ngực ôm một con báo màu tuyết trắng, thờ ơ hỏi: "Trương đại nhân, nghe nói ngươi cũng có mặt ở hiện trường?"
"Bẩm thất phu nhân, đúng là mạt tướng cũng có mặt!"
Trương Thống lĩnh trầm giọng nói: "Lúc ấy mạt tướng dẫn theo các huynh đệ duy trì trật tự, khi chạy đến hiện trường thì đúng lúc nhìn thấy tên ác tặc kia ra tay hành hung, dùng một chiêu Thiên ngoại phi thiên, biến ra một thanh đao trong suốt đánh lén Khương Biệt tiên sinh, khiến cho hắn trọng thương.
Mạt tướng muốn chạy đến cứu viện nhưng đã không kịp."
"Là như vậy sao ?"
Bạch thị nhếch miệng, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười rất kỳ dị: "Khương Biệt dù chết hay sống cũng không quan trọng.
Nhưng tên thư sinh kia lại dám giết người của Khương thị, hơn nữa còn là ở trong Lang Gia quận. Đây chính là tự tìm đường chết!"
"Thất phu nhân nói rất đúng!"
Trương Thống lĩnh lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm mặt nói: "Tên cuồng tặc kia lại dám dùng võ phạm tội, mạt tướng đã báo cáo với Quận Trưởng đại nhân, điều động thủ vệ toàn thành ra ngoài truy bắt!
Chỉ cần hai ngày là có thể bắt được hung thủ về quy án."
"Ta muốn bắt sống!"
Bạch thị nhẹ giọng nói: “Ta rất thích tiểu nha đầu kia, ta muốn bắt sống nàng, để nàng phải tận mắt nhìn người nàng yêu chết trước mặt mình!"
Nói xong nàng vẫy tay.
Lập tức có hai vị kiếm khách đi ra từ trong góc khuất.
"A Đại, A Nhị!
Kể từ hôm nay , các ngươi đi theo bên người Trương đại nhân.
Nghe lệnh của hắn, bắt hai người kia mang về đây cho ta!'
"Vâng, phu nhân!"
Trương Thống lĩnh nhếch miệng cười với hai tên kiếm khách kia, khóc không ra nước mắt!
Mẹ nó!
Hai tên kiếm tu Hóa Hư cảnh đi theo bên người.
Không phải là để nghe lệnh của ta, đây con mẹ nó là muốn mạng của lão tử!"
. . .
"Ngươi có nghe đồn chưa?
Có ba tên nô bộc của Khương gia bị giết, quận trưởng đại nhân tức giận.
Điều động ba trăm thủ vệ ra khỏi thành truy bắt hung thủ!
Ngoài thành đã giết máu chảy thành sông!"
Trong một quán rượu vắng vẻ ở thành tây Lang Gia thành.
Sau khi có mấy ngụm rượu vào bụng, các thực khách bắt đầu thấp giọng trò chuyện về việc nóng nhất trong thành mấy ngày qua.
"Chuyện này ta biết, lúc đó ta cũng có mặt ở hiện trường!"
Một tên nam nhân xấu xí ho nhẹ một tiếng.
Đợi khi lực chú ý của tất cả thực khách đều bị hắn hấp dẫn, hắn bưng chén rượu lên uống một ngụm, dùng giọng hờ hững nói ra: 'Chuyện này.
Ta xem như là nhân chứng.
Ba ngày trước.
Vào một buổi chiều giông tố đan xen.
Trong đám người có một người thư sinh lưng đeo kiếm gỗ, thấy sắc nảy lòng tham, muốn dụ dỗ tỳ nữ của Khương thị!
Đúng lúc gặp phải nô bộc của Khương gia đi ngang qua.
Bị quát ngưng lại.
Ai có thể ngờ được, tên thư sinh kia sinh môi hồng răng trắng, nhưng lại là một tên vô sỉ.
Một lời không hợp, ngay lập tức ra tay giết hai người nô bộc kia.
Sau đó ra tay đánh lén, làm trọng thương Khương Biệt
Khiến cho Khương thị tức giận.
Đêm hôm đó, thống lĩnh thủ vệ Lang Gia thành phải quỳ gối trước cửa Khương thị để thỉnh tội.
Khương thị điều động hai vị kiếm tu Hóa Hư cảnh, trợ giúp thống lĩnh thủ vệ truy bắt hung thủ.
Nhưng không ngờ sát tính của tên thư sinh kia rất lớn.
Lại ra ngoài thành đồ sát bình dân, lấy sát dưỡng kiếm, bây giờ đã giết gần ngàn người vô tội!"
"Thì ra là vậy, hắn thật sự là đáng chết!"
Trong lòng các thực khách tràn đầy căm phẫn.
Thi nhau chửi bới tên thư sinh kia.
Lại có người hỏi: "Có hai vị kiếm tu Hóa Hư cảnh xuất thủ, chắc hẳn tên kia đã đền tội rồi chứ?"
"Ai biết được?"
Nam nhân xấu xí cười nói: "Nhưng ta dám đánh cược, hắn chắc chắn không sống đến ngày mùng chín tháng chín. . ."