Chơi đùa cùng tiểu muội một lúc.
Trần Tri An vẫy tay một cái.
Một con đại điểu bỗng chốc hạ xuống từ trên bầu trời.
Con đại điểu này đã thức tỉnh một chút huyết mạch Kim Sí Đại Bằng.
Hai cánh xòe ra dài đến gần ba trượng.
Là sinh vật mạnh nhất trên Hồ Nhi Sơn.
Tu vi của nó đã đạt đến Hóa Hư cảnh.
Từ sau khi Trần Tri Đông đi vào Hồ Nhi Sơn, nó liền trở thành Trần Tri An thú cưỡi tạm thời.
Trần Tri An thuần thục nhảy lên một cái, đại điểu bất mãn hơi run run người.
Lại thân mật cọ xát tay Trần Tri Đông.
Lúc này mới đập cánh, cánh bay hướng Lạc Bảo Lâu.
Trở lại Lạc Bảo Lâu.
Trần Tri An vứt cho đại điểu một con Ngân Đao Ngư.
Đại điểu ghét bỏ nhìn thoáng con Ngân Đao Ngư kia.
Sau đó nhún người bay đi.
Nếu như không phải là bởi vì Yêu Chủ, nhân loại này sao có thể cưỡi nó.
Đã sớm quen thuộc với thái độ của cái thằng này,Trần Tri An cũng không tức giận.
Tự nhặt lên Ngân Đao Ngư trên mặt đất.
Cổ tay xoay chuyển.
Đao giết cá xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy đao quang lấp lóe, không lâu sau một bàn cá thái lát đã bày ra trên bàn.
Tiếp lấy Trần Tri An bưng lên rượu nho được vận chuyển từ Phật quốc, uống một ngụm nhỏ, lại gắp lên một miếng cá, nhúng vào bát nước chấm rồi cho vào trong miệng, nằm tại trên ghế, bắt đầu nhìn tin tình báo của hôm nay.
Ba tháng trước ngành tình báo của thanh lâu rốt hoành thành việc chuẩn bị, bắt đầu hoạt động.
Lý Lam Thanh đảm nhiệm bộ trưởng, mỗi ngày xắp xếp tin tức mới nhất, đóng sách thành sách đưa đến Lạc Bảo Lâu.
Bây giờ toàn bộ thành Trường An.
Muốn nói tin tức linh thông, ngoại trừ Thính Phong Lâu của Hoàng đế lão nhi, thì Thanh lâu là mạnh nhất.
Dù sao Thanh lâu cũng là nơi sống về đêm của quyền quý thành Trường An cùng với đám người tu hành, lại thêm tận lực nghe ngóng, sắp xếp, có rất nhiều tin tức muốn không biết cũng khó khăn!
" Lão Thượng thư của Chu phủ bệnh tình nguy kịch, Hoàng đế bệ hạ ban thưởng một viên huyết đan, vì hắn kéo dài ba năm tuổi thọ!"
Trần Tri An nhìn nội dung trên sổ, hai con ngươi nhắm lại.
Trước đó hắn ép Chu Lễ bồi thường tám mươi viên nguyên thạch, nguyên lai tưởng rằng Chu gia sẽ quay lại trả thù, không ngờ bọn hắn vẫn luôn không có động tác.
Bây giờ xem ra là đại thụ sắp đổ.
Không có dư thừa sức lực gây phiền phức cho mình. . .
Người chân chính cầm lái Chu phủ xưa nay không phải là đương kim Thượng thư Chu Quân, mà là Chu lão Thượng thư, người đã phụng dưỡng Hoàng đế hai triều, từng đi theo Thái tổ lập quốc.
Người cùng thời ngoại trừ lão thái quân của Tây Bá Hầu phủ, bây giờ cũng chỉ còn hắn đang đau khổ chèo chống.
Hoàng đế bệ hạ vì biểu hiện sự nhân đức của mình, đối với loại tồn tại không khác gì hóa thạch sống này luôn luôn rất ân sủng.
Chỉ cần hắn một ngày chưa chết.
Chu phủ liền một ngày sẽ không sụp đổ.
Nhưng mà ban thưởng một viên huyết đan cho một lão già sắp chết, lần này Hoàng đế bệ hạ thật sự quá mức nhân đức.
Huyết đan là loại đan dược có tác dụng nghịch thiên, có thể cướp người từ trong tay Diêm Vương.
Hoàng thất cũng không có nhiều.
Lật ra trang thứ hai.
Là tin tức Nhị hoàng tử Lý Thừa Quốc phong vương, Lý Thừa Quốc được phong Cẩm Vương, đất phong Cẩm Châu, năm sau sẽ đến nhận đất phong.
Một trong số ít hoàng tử vốn có cơ tranh giành ngôi vua, bây giờ lại trực tiếp bị sung quân biên cương.
Cẩm Châu ở vào biên giới Đại Đường, đi tiếp về phía đông thì là biển cả mênh mông vô bờ.
Mà tận cùng của biển cả, chính là nhân tộc trường thành, được xây dựng từ không biết bao nhiêu năm trước đây!
Trong ngoài Trường thành, biển cả ghép lại.
Không phải Ngự Khí cảnh không thể trèo lên thành.
Từ vạn năm trước, sau khi Hoang Cổ Đại Đế vượt qua nhân tộc trường thành trấn áp cấm khu, phía trên trường thành, đã gần vạn năm không có người trấn thủ.
Những năm này mặc dù dị tộc không xông quan muốn vượt thành, nhưng Cẩm Châu chi địa cũng không yên ổn, thường có yêu ma làm hại.
Hoàng đế vô cớ đem nhị nhi tử đưa đến Cẩm Châu, thật sự là làm cho người ta khó hiểu.
Bất quá những chuyện này không có quan hệ gì với Trần Tri An.
Tóm lại không phải bởi vì hắn.
Lật sang trang thứ ba.
Lông mày Trần Tri An trong thoáng chốc nhíu lại. . .
"Ngày chín tháng chín Trùng Dương, Ngự Kiếm Tông Thánh tử, Lang Gia Khương thị Khương Hoa Vũ sẽ cùng Thánh nữ Phiêu Miểu Tông Chu Uyển Nhi thành hôn, xin mời thiên hạ đồng đạo đến xem lễ!"
. . .
Đại Đường, trên một dải đất hẹp của Hà Tây có một tòa thôn trang nhỏ cách biệt với bên ngoài.
Một thanh niên áo vải bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn một con Thanh điểu vừa xẹt qua bầu trời.
Tay hắn cầm kiếm gỗ, khuôn mặt tuấn lãng, chỉ là có vẻ hơi lạnh lùng.
Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, kiếm gỗ trong tay đã ra khỏi vỏ.
Biến thành một tia sáng bay về phía bầu trời, dừng ngay trước mặt Thanh điểu.
Thân thể Thanh điểu hơi cương, hai cánh hơi rung động, lơ lửng trên không trung không dám di chuyển, cúi đầu nhìn thanh niên kia một chút, nhận mệnh bay đến chuôi kiếm.
Mặc cho kiếm gỗ mang theo nó bay về phía thanh niên.
Thanh niên rất thuần thục, lấy ra thùng thư trên chân Thanh điểu, rút ra một phong thư màu đỏ.
Khi nhìn thấy tin tức Khương Hoa Vũ cùng Chu Uyển Nhi sắp thành hôn, lông mày của hắn hơi nhíu, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.
Đem phong thư cất về chỗ cũ.
Thanh niên vuốt đầu Thanh điểu, nói khẽ: "Nguyên lai là tin vui của bọn hắn, khó trách ngươi không muốn ngừng chân. . ."
Thanh điểu chiêm chiếp kêu một tiếng, dùng đầu cọ xát tay của thanh niên, dường như là đang an ủi hắn.
Thanh niên khẽ cười nói: "Đi thôi, thôn trưởng có để lại một ít Thanh khoa rượu cho ngươi, người vứt bỏ ta rời đi. . . ta từ lâu đã không để trong lòng."
Nói xong thanh niên phất tay một cái.
Kiếm gỗ chậm rãi rơi vào trong vỏ kiếm.
Hắn đeo kiếm lên lưng.
Đi về hướng kiếm mộ trên đỉnh núi.
Không bao lâu hắn đã đi đến đích.
Nơi đó, có một vị lão nhân tóc hoa râm, gương mặt tiều tụy khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn.
Bốn phía xung quanh, cắm đầy kiếm gãy, lít nha lít nhít.
"Trần Tri Mệnh, kiếm tâm của ngươi loạn!"
Nhìn thấy thanh niên áo vải, lão nhân khặc khặc khàn giọng nói: " Kiếm ý của Chu Khinh Hậu sắp xé nát kiếm hải của ngươi, ngươi sắp chết."
Trần Tri Mệnh lãnh đạm nói: Mỗi một bước ta bước ra, kiếm ý sẽ xé rách một đạo nguyên khí của ta.
Nhiều nhất mười bước,
Khí hải của ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn."
"Trên đời này không ai có thể chịu đựng được kiếm ý của Chu Khinh Hậu.
Dù cho đạo tâm của ngươi và hắn gần giống, thậm chí kiếm ý tương thông."
Lão nhân duỗi ra ngón tay không khác gì xương khô, xa xa chỉ ngực Trần Tri Mệnh, khặc khặc cười lạnh nói: "Năm đó ta chịu một kiếm của hắn, sau đó chung thân không được rời đi kiếm mộ dù là nửa bước.
Mà trong khí hải của ngươi chứa kiếm khí toàn thân của hắn, càng không có khả năng rời đi.
Bây giờ kiếm tâm của ngươi bất ổn, cân bằng đã mất.
Đời này ngươi chỉ có thể trông coi tàn kiếm nơi đây cùng với ta lão già họm hẹm này mà thôi.
Trở thành tù nhân của kiếm mộ."
"Chỉ sợ làm ngươi thất vọng."
Trần Tri Mệnh lạnh lùng nói: "Cả đời người đều đang đuổi theo bước chân của hắn.
Mà ta, ngay từ khi bắt đầu, vẫn đang đi con đường của chính mình.
Ngươi học theo hắn, thì sẽ giống như hắn, sẽ chết.
Ngay cả câu trả lời ngươi cũng không học được. . . .
Ngươi biết cái gì là kiếm đạo.'
"Ha ha. . . Lão phu năm đó vấn kiếm ba ngàn trận chưa bại một lần, ngươi lại nói ta không hiểu kiếm đạo?
Ha ha. . . Ha ha. . . ."
Lão nhân chợt cười to.
Cùng lúc tiếng cười của hắn vang lên, toàn bộ mấy ngàn chuôi tàn kiếm trong Kiếm Trủng điên cuồng rung động.
Kiếm khí bay khắp nơi,
Phảng phất sau một khắc tất cả kiếm nơi đây sẽ đột ngột bay lên từ mặt đất!
Hai con ngươi Trần Tri Mệnh bình tĩnh nhìn xem tất cả mọi chuyện.
Mãi đến khi lửa giận của lão nhân dần dần tắt, mới bình thản nói: "Ta có thể mang ngươi rời đi!"
"Ha ha. . . Ha ha ha. . . ."
"Tiểu tặc, ngươi luyện kiếm nhiều quá luyện đến mức choáng váng rồi sao?
Lão phu cùng nó đấu hơn ba trăm năm cũng chỉ có thể mài mòn một tia kiếm ý, ngươi nói ngươi có thể mang ta rời đi?"
Lão nhân giống như nghe được trò cười hoang đường nhất trên đời.
"Ha ha. . . Ha ha ha. . . ."
Trần Tri Mệnh chỉ đứng yên nhìn hắn.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, một sợi kiếm khí yếu ớt phun ra nuốt vào trên ngón tay.
Thấy một màn này, tiếng cười của lão nhân im bặt, trầm mặc một lúc mới khàn giọng nói: "Trần công tử, ngươi nói điều kiện của ngươi đi!"
Trần Tri Mệnh nói: "Ta cần một người kiếm thị, người có thể chống đối Thánh Binh, hai mươi năm!"
" Sau hai mươi năm thì sao?"
Lão nhân hỏi.
Trần Tri Mệnh bình tĩnh nói: "Nếu như hai mươi năm vẫn không thể vô địch phía dưới Thánh Nhân, ta còn luyện kiếm làm gì?"