Trong đầu hắn đang không ngừng nhớ lại, tái diễn trận chiến vừa rồi.
Trận chiến đó.
Bắt đầu rất nhanh.
Kết thúc cũng rất dứt khoát.
Sau khi đánh ra ba thương, khí thế của hắn đạt đến đỉnh điểm.
Sử dụng tuyệt chiêu Phá Sát bí mật bất truyền của Bạch Mã Sơn Trang.
Chỉ dùng một thương đã ghim Âu Dương Tuyết trên mặt đất.
Dùng cảnh giới và kinh nghiệm chiến đấu của hắn mà nhìn nhận thì không hề có vấn đề gì.
Nếu như mình không có vấn đề, thì vấn đề chắc chắn xuất hiện ở trên người đối thủ.
Trầm mặc thật lâu, hắn hỏi: "Khương Hoa Vũ mạnh tới vậy sao ?"
"Sáu năm trước hắn đã mơ hồ chạm tới kiếm ý, sáu năm đã trôi qua.
Dù cho hắn là một con heo.
Thì bây giờ cũng chắc chắc đã nắm giữ kiếm ý!
Mà người ngươi muốn khiêu chiến, là một vị kiếm tu đã nắm giữ kiếm ý!"
Trần Tri Mệnh thản nhiên nói: "Muốn ghim hắn vào trên tường, ít nhất ngươi phải lĩnh ngộ thương ý.
Tuyệt chiêu Phá Sát của Bạch Mã Sơn Trang, chủ yếu tu luyện theo hướng hung mãnh, dữ dằn.
Chỉ cần ngươi có thể thật sự hiểu rõ.
Lĩnh ngộ thương ý chỉ là việc nước chảy thành sông mà thôi!"
"Thương ý!"
Tiết Y Nhân tự lẩm bẩm, một lát sau nhảy dựng lên hung hăng ôm lấy Trần Tri Mệnh: "Trần huynh, ta đại khái đã hiểu, ta đi bế quan. Mùng chín tháng chín ta lại tìm ngươi uống rượu!"
. . .
Đảo mắt lại đã trôi qua mười ngày.
Trận chiến của Tiết Y Nhân với Dương Tuyết dường như đã bắt đầu một cơn gió.
Toàn bộ Lang Gia quận, khắp nơi có thể thấy được người tu hành đứng trên mái nhà quyết đấu.
Càng về sau.
Phàm là nhìn thấy mái nhà có người đang đứng, phản xạ đầu tiên của tất cả mọi người chính là nhanh chóng rời đi.
Sau đó rướn cổ lên chờ đợi.
Đám lão bản của khách sạn, quán rượu cũng không tức giận.
Thậm chí mong bọn hắn đánh càng hăng càng tốt.
Dù sao người tu hành cũng không thiếu tiền, sau khi đánh một trận, tiền bồi thường cũng đủ cho bọn hắn xây một tòa nhà mới.
Mỗi khi có quyết đấu.
Trần Tri Mệnh cũng có mặt trong đám người đứng xem.
Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển.
Hắn đã mang kiếm ý của Chu Khinh Hậu và ba ngàn kiếm tu lôi kéo vào khí hải, mặc dù nhìn trộm được bản chất của kiếm đạo,nhưng lại không biện pháp nắm giữ.
Một mặt là bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.
Một mặt khác là kiếm đạo có thiếu.
Hăn ở Kiếm các sáu năm.
Hắn đã phân tích ra bản chất kiếm ý của ba ngàn kiếm tu.
Có thể nói đương thời đã không có người hiểu kiếm đạo hơn hắn.
Muốn bù đắp kiếm đạo.
Hắn chỉ có thể mở ra lối riêng của mình, phân tích ba ngàn đại đạo.
Ngày hôm nay, hắn đứng ở trong đám người, ngẩng đầu nhìn trên trời hai người tu hành đang quyết đấu.
Hai người này, một người xếp hạng thứ ba mươi sáu và một người xếp hạng ba mươi chín trên Thiên Kiêu bảng, chỉ vì danh tiếng mà quyết chiến sinh tử.
Cơ bản là hai tên gà mờ lẫn nhau quyết chiến.
Mắt thấy cuộc chiến này cũng không có gì đặc sắc, hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình, hắn quay đầu lại.
Chỉ thấy Chung Ngôn, người có giao tình trị giá mười lượng bạc với hắn đang đi về phía bên này.
Chỉ mới trải qua ngắn ngủi mười ngày.
Dáng vẻ tiểu thư đoan trang lúc trước của Chung Ngôn bây giờ đã biến thành phong trần mệt mỏi.
Tỳ nữ Chung Vân và rất nhiều hộ vệ cũng không thấy bóng dáng. . .
"Chung tiểu thư, không phải ngươi muốn gặp chủ nhân nhà ta sao?
Bây giờ ngươi lại muốn đi đâu vậy?'
Trên đường phố, hai người mặc quần áo nô bộc của Khương thị ngăn cản đường đi của Chung Ngôn.
Ngôn ngữ phóng đãng.
Một tên nô bộc có một nốt ruồi trên lông mày thậm chí còn đưa tay muốn chạm vào hông nàng.
"Xin các ngươi tránh ra!"
Sắc mặt Chung Ngôn tái nhợt.
Nàng giơ tay, đẩy ra cánh tay của tên nô bộc kia.
"Ta là người của Chung gia tại Hà Tây quận, là Đại Đường bách tính. Không phải là nô bộc của Khương gia.
Nếu như các ngươi dám tiếp tục cản đường ta.
Ta sẽ lập tức báo quan!"
"Báo quan?"
Hai tên ác bộc liếc nhau, lập tức trên mặt chúng hiện lên nụ cười trào phúng.
Phảng phất là đang nghe chuyện cười!
"Ngươi cứ việc đi báo quan, nếu là không biết đường thì ta có thể dẫn ngươi đi!
Ông đây ngược lại là muốn nhìn một chút.
Ở bên trong Lang gia quận.
Có tên nào mắt mù dám nhận cáo trạng của ngươi!”
Nghe được lời tên nô bộc kia nói.
Thủ vệ tuần thành vốn đang duy trì trật tự, vừa nghe được lời này ngay lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Thậm chí.
Thậm chí còn chạy đến bên cạnh tên ác nô kia nói lời nịnh nọt, trên mặt hiện ra nụ cười nịnh khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn. So với hai tên ác bộc này, bọn hắn còn giống với nô bộc hơn.
Người gác cổng nhà Tể tướng, nô bộc của thế gia, thái giám trong hoàng cung. . . .
Thân phận của bọn hắn mặc dù thấp.
Nhưng lại không phải là người bình thường có thể sánh bằng.
"Tiểu nương tử, làm sao nào?
Muốn đi cáo quan sao?
Ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta.
Có thể làm nha hoàn bên người phu nhân nhà chúng ta, đó là tạo hóa người khác cầu còn không được, ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!"
Trên mặt Chung Ngôn lộ ra vẻ tuyệt vọng.