Khương Lão Bát gật đầu, do dự nói: " Nha đầu Bạch Hổ đến nay còn chưa trở về, có cần gửi tin cho nàng không?"
"Không cần!"
Khương Đạo Dương lạnh lùng nói: "Nàng trách ta năm đó để mặc lão tam chết ở ngoài thành, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, trên vai ta gánh vác vận mệnh của cả gia tộc. Có nhiều chuyện cũng không thể hành động theo cảm xúc.
Hôn lễ của Hoa Vũ, nàng muốn đến thì đến.
Không muốn đến, cũng không cần trở về!"
Khương Lão Bát thở dài.
Năm đó tam ca kinh tài tuyệt diễm, lấy thân phận con trai thứ quật khởi từ tay trắng, một đường đi lên, trở thành người cạnh tranh chức vị gia chủ mạnh mẽ nhất.
Nhưng tai họa bất ngờ ập xuống.
Bị du lịch giang hồ đế tộc đích truyền ngay trước Lang Gia Khương thị tộc nhân mặt một kiếm đính tại trên tường.
Bắt gặp dòng chính của Đế tộc đang du lịch giang hồ, bị người ta dùng một kiếm ghim trên tường thành trước mắt toàn bộ Khương thị tộc nhân.
Chịu khuất nhục mà chết.
Từ đó về sau.
Xương cốt của Khương gia đã trở nên mềm nhũn!
Đến bây giờ, ngay cả một tên thiên tài không có bối cảnh cũng khiến bọn họ sợ hãi, muốn diệt trừ tận gốc.
Nghĩ tin tức Khương Bạch Hổ từng bí mật truyền tin cho mình.
Lão Bát có chút ngừng chân, do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Trực tiếp đi ra ngoài. . .
. . . .
Bên ngoài Lang Gia thành.
Mười hai tên thị vệ Hoàng tộc trên người khoác giáp trụ, trên lưng đeo mạch đao. Cưỡi dị thú đi ở phía trước, trên mặt đeo mặt nạ màu vàng, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Mà sau lưng bọn hắn, năm con tuấn mã màu trắng kéo theo xe ngựa ngự chế, xếp thành một hàng.
Hai bên xe ngựa có tám vị quan viên Lễ bộ trên người mặc lục bào, cầm trong tay ngọc như ý bảo vệ hai bên.
Bên trong xe ngựa.
Thái giám tùy hành Cao Lực Sĩ một tay nắm dây cương, tay cầm roi dài màu vàng.
Gương mặt nghiê nghị nhìn về phía Lang Gia thành.
Trải qua hơn hai tháng di chuyển, ngày đi ngàn dặm.
Sứ đoàn xem lễ rốt cục tại đã đến Lang Gia thành vào đúng ngày mùng chín tháng chín!
Bên trong xa giá, Trần Tri An nằm nghiêng bên trên tấm đệm, thần thái nhàn nhã ăn trái cây rừng cùng Trần Tri Đông.
"Cao công công, Lang Gia Khương thị và Phiếu Miểu Tông không biết sứ đoàn đã tới hay sao mà lại không có người đến tiếp đón ?”
Thấy xa giá ngừng chân ở ngoài thành, Trần Tri An nhặt lên một viên trái cây mà trắng sữa cho vàng miệng vừa nhai vừa nói.
"Có lẽ bọn hắn đang trên đường đến!'
Sắc mặt Cao Lực Sĩ không chút thay đổi nói: "Hơn nữa tuyến đường của sứ đoàn cũng không xác định, bọn hắn không biết hôm nay chúng ta vào thành cũng là bình thường!"
"Nguyên lai là dạng này!"
Trần Tri An thản nhiên nói: "Nhưng mà ngay cả chuyện lớn như sứ đoàn vào thành mà Lang Gia Khương thị và Phiếu Miểu Tông cũng không biết, xem ra bọn hắn cũng không coi triều đình Đại Đường ra gì, cũng không có để bệ hạ vào mắt!"
Khóe miệng Cao Lực Sĩ hơi co lại.
Trên mặt hắn không có biểu lộ gì, nhưng trong đáy lòng lại đang âm thầm vui mừng: "Quả là vậy, điện hạ nói không sai.
Cái thằng này quả nhiên là một tên ngu.
Thế mà lại nói xấu Khương thị ngay trước Lang Gia thành.
Căn bản không cần mình ra tay!
Hừ ~
Ta sẽ chống mắt lên nhìn ngươi chết thê thảm như thế nào!"
"Đại nhân, hay là ta vào thành thúc giục bọn hắn?"
Lang Gia quận thành đang ở trước mắt, Cao Lực Sĩ đã không chờ được, muốn nhìn thấy phế vật ngớ ngẩn này đối đầu với Khương thị, lần đầu tiên mở miệng trưng cầu.
"Thế thì không cần."
Trần Tri An cười nhạt nhìn Cao Lực Sĩ một chút, mở miệng nói: "Chúng ta trực tiếp vào thành chính là, cũng không phải không có chỗ ở."
"Tôn đại nhân!"
"Có hạ quan!"
"Thông báo một chút đi, chúng ta lập tức vào thành!"
"Tuân mệnh!"
Tôn Thông lên tiếng, quay đầu ngựa lại chạy về phía sau sứ đoàn, vừa chạy vừa hét lớn lớn: "Thiên sứ đại nhân có lệnh, sứ đoàn vào thành!"
Theo tiếng hét của hắn vang lên.
Phía sau xa giá.
Một đám lưu dân quần áo tả tơi đứng dậy, chết lặng mà đi theo sau xa giá, tiến về phía Lang Gia thành!
Chỗ cửa thành.
Thống lĩnh thủ vệ Trương Đức Bưu thật vất vả mới khỏi bệnh, hẳn nhìn đám người đen nghịt vọt tới, khóe mắt điên cuồng run rẩy
Con mẹ hắn!
Không phải lưu dân đều đã bị đuổi đi cách nơi này ba trăm dặm sao ?
Tại sao tất cả lại trở về ?
Đến khi hắn nhìn thấy một đám thị vệ Hoàng gia và Thiên sứ nghi trượng đi đầu, trong lòng của hắn thầm kêu một tiếng
Đợi nhận rõ đi ở trước nhất Hoàng gia thị vệ cùng thiên sứ nghi trượng về sau, càng là đáy lòng kinh hô một tiếng: "Đại sự không ổn, mạng ta xong rồi!"
Không chút do dự.
Trương Đức Bưu cởi ra áo choàng màu đỏ tươi, nhấc chân lên chạy. Trong nháy mắt đã lui đến sau lưng thủ vệ đội.
Ánh mắt hắn loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đến khi nhìn thấy một người thống lĩnh khác đến thay ca, là Lý Nhị Cẩu – bộ hạ cũ của hắn. Trên mặt Trương Đức Bưu lập tức toát ra vẻ kinh hỉ, cứ như là vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lúc này hắn cơ hồ là muốn cảm tạ mười tám đời tổ tông.
"Lý Thống lĩnh, mau mau. . . bệnh cũ của lão phu tái phát, ta đã không cầm cự nổi!"
"Tướng quân. . ."
Lý Nhị Cẩu chào đón, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường nhưng ẩn giấu rất tốt. Cơ thể của lão già này quá yếu, nửa tháng qua đã sinh bệnh mấy lần liền.
Nếu sức khỏe của hắn càng ngày càng không tốt, vị trí tổng thống lĩnh chẳng phải là nằm trong lòng bàn tay của ta?
Trong lòng Lý Nhị Cẩu có ý đồ khác, kêu lớn lên.
"Tướng quân, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Để mạt tướng trông coi thay ngươi là được!"
Nhưng đợi khi hắn quay đầu lại.
Chẳng biết Trương Đức Bưu đã chạy mất từ khi nào.
"Ha ha lão thất phu này chạy còn nhanh hơn thỏ. . . ."
Nhặt lên áo giáp, Lý Nhị Cẩu hăng hái đi ra khỏi hành lang.
Vừa đi ra cửa thành.
Hắn đã nghe thấy một âm thanh dửng dưng vang lên: " Lang Gia quận trưởng Khương Đạo Mạch, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?"