Lạc bảo lâu tầng cao nhất.
Lý Thừa An nằm trên ghế nhìn Trường An tứ công tử cưỡi gió mà đến, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá.
"Tri An, ngươi mẹ nó thật đúng là một nhân tài, không những mời được Khương Bạch Hổ, hơn nữa còn mời được bốn người bọn họ.
Lần này, Thanh lâu triệt để nổi tiếng trong thành Trường An rồi."
"Tứ công tử đúng là ta nghĩ biện pháp mời đến, Khương Bạch Hổ. . . Không phải!"
Trần Tri An nhíu mày.
Khương Bạch Hổ là một người điên, trước đây còn từng đùa giỡn nguyên chủ.
Hơn nữa hắn nhờ đại ca đi Túy Khách Lâu đòi người, đã là gây nên thù hận.
Hôm nay nàng lên đảo, chưa chắc đã là việc tốt.
"Lão Lý, hay là ngươi đi nhìn chằm chằm Khương Bạch Hổ?"
Trần Tri An cau mày nói: "Ta đi nhìn chằm chằm Tứ công tử, đề phòng Lý Thừa Tiên gây ra chuyện gì phiền phức!"
"Không đi!"
Lý Thừa An không hề nghĩ ngợi mà từ chối lời đề nghị này, hắn sợ mình nhìn không được mà trực tiếp ra tay.
Hắn vẫn còn nhớ trước đây hai vị kiếm khách theo hầu Khương Bạch Hổ không hề nể mặt hắn, đến tận nhà cướp người làm hắn mất hết mặt mũi.
"Vậy ngươi đi canh chừng Tứ công tử, ta đi gặp Khương Bạch Hổ."
Trần Tri An cười lạnh nói: "Đừng quên, ngươi cũng là Nhị lão bản của Thanh lâu, cũng không thể không làm chuyện gì chứ ?"
"Tại sao ta lại cảm thấy mình đã rơi vào cạm bẫy của ngươi a?
Ta đường đường Đại Đường thân vương, còn phải làm việc cho ngươi?"
Lý Thừa An bất mãn trợn mắt nhìn Trần Tri An một chút, bất quá vẫn đứng lên đi hướng Đăng Khoa Đảo.
Lúc này có rất nhiều khách nhân đã tới trên đảo.
Người người đều mặc quần áo lộng lẫy.
Có rất nhiều người cho thể chi ra năm lượng bạc, nhưng nếu có khả năng tiêu năm lượng bạc mua một cái vé lên đảo, chắc chắn không có khả năng là quỷ nghèo.
Trong đám người, Trần Tri An thậm chí nhìn thấy Trường An phủ doãn Vương Phú Quý, bất quá tên này đã cải trang.
Ngoại trừ Vương Phú Quý, Lễ Bộ thị lang, Binh Bộ Thị Lang, quản gia nhà Vũ An Hầu gia, còn có thống lĩnh thị vệ của Trấn Nam Vương phủ, tất cả đều cải trang, trà trộn trong đám người.
Có người là vì Tứ công tử mà tới.
Còn có một số người hắn nhìn rất quen mắt, đều là các công tử của gia tộc lớn.
Đi trong đám người.
Những người biết hắn đều thi nhau chắp tay chào.
Hắn cũng rất lễ phép đáp lại, những người này đều giống như cha mẹ lo tiền ăn mặc cho mình, không thể lạnh nhạt!
Trong mắt hắn, mỗi một người có mặt ở đây, lúc này đều không phải là người mà là vàng óng ánh tiền bạc.
Liễu Thất đang bàn giao công việc cho hai huynh đệ Trần gia nhìn thấy hắn đi đến, lập tức chào đón thấp giọng nói: "Ta đang muốn đi tìm ngươi, Dương lão nói có mấy người trong lòng mang ý đồ xấu lên đảo, ta đã sai các chấp sự đi bắt lại.
Ta nghi ngờ bọn chúng muốn ám sát ngươi."
"Là do mấy tên chưởng quỹ câu lan sai người tới?"
Trần Tri An nghi ngờ nói: "Bọn họ có thể mời được cao thủ Ngự Khí cảnh đã là cố gắng hết sức, dùng thủ đoạn của Vương lão đầu, không đến mức phải lo lắng chứ ?"
Dương lão đầu chính là quân tượng Trần A Man cử tới, sau khi xây xong Lạc Bảo Lâu bọn hắn một nhóm hai mươi người tất cả đều ở lại Lạc Bảo Lâu.
Theo Dương lão đầu nói, đám huynh đệ, thủ hạ của hắn năm đó tất cả đều là cao thủ Luyện Khí cảnh, hơn nữa Dương lão đầu chính là Ngự Khí cảnh.
Mặc dù bây giờ khí huyết khô cạn, nhưng ra tay bắt mấy tên Luyện Khí cảnh là không thành vấn đề.
Bọn hắn mười người một đội, tạo thành chiến trận thì cũng đám đánh một trận với cao thủ Ngự khí cảnh.
Sau khi Lạc Bảo Lâu xây xong, lúc đầu Trần Tri An muốn đuổi bọn hắn trở về.
Nhưng Dương lão đầu cầu xin Trần Tri An có thể cho bọn hắn ở lại, nói là không muốn trở về Trần Lưu huyện vì sợ nghèo.
Mỗi ngày đều ăn không no.
Trần Tri An cũng biết, đều bởi vì Trần A Man quá phế vật nên bọn hắn mới phải lưu lạc đến hoàn cảnh này, cũng đành đáp ứng, cho bọn họ ở lại, làm chấp sự của Thanh lâu.
"Ngươi quá coi trọng mấy tên chủ câu lan."
Sắc mặt Liễu Thất phức tạp nhìn xem Trần Tri An: "Bọn hắn mời ba vị Luyện Khí cảnh và một vị Ngự Khí cảnh muốn phóng hỏa, đã bị ta chôn."
Nhớ đến hình ảnh bốn tên người tu hành bị một vị lão chấp sự què chân dễ dàng vặn gãy cổ, Liễu Thất đến bây giờ vẫn cảm thấy hoang đường.
Để cho hai mươi vị cường giả Hóa Hư cảnh và một vị cường giả Hư Thần cảnh làm tay chân bên trong Thanh lâu.
E rằng cũng chỉ có Trần Tri An mới có thể làm được.....
Trầm mặc thật lâu.
Liễu Thất chậm rãi nói: “Ở trên Thiên Kim Lâu, có hai vị Hư Thần cảnh cường giả, sát ý như tên đã lên dây mà chưa bắn, chắc chắn không phải khách nhân bình thường.
Một lát nữa chúng ta phải tìm cơ hội chôn hắn!'
"Hư Thần?"
Trong lòng Trần Tri An hơi run lên, Hư Thần cảnh là tồn tại mạnh mẽ, có thể Âm thần đi xa ngàn dặm.
Có rất nhiều tông chủ của một môn phái cũng chỉ là Hư Thần cảnh mà thôi.
Liễu Thất lại nói có hai tên đại lão Hư Thần âm thầm muốn giết ?
"Ngươi có nắm chắc không?"
Sắc mặt Trần Tri An như bình thường, không gây ra một tiếng động, lui lại một bước, nấp sau lưng Liễu Thất thấp giọng hỏi.
Liễu Thất cười nhạt nói: "Vốn là không tự tin nhưng hiện tại có."
Hai người vừa đi vừa nói.
Không bao lâu đã đến tầng sáu Thiên Kim Lâu.
Thiên Kim Lâu ba tầng đầu là sảnh tiếp khách, ba tầng trên là phòng riêng.
Với thân phận địa vị của Khương Bạch Hổ, không có khả năng cùng người bình thường chen chúc tại ba tầng dưới.
Nàng bao trọn Thanh Phong Các, nơi đắt tiền nhất.
"Khương tỷ tỷ đang ăn sao?"
Lúc Trần Tri An gõ cửa, Khương Bạch Hổ vừa gắp lên một miếng ngân đao ngư để vào trong miệng.
Người xếp hạng thứ nhất trên Thanh lâu Yên Chi Bảng Chu Lộc Nhi đang nhặt lên một cục đá giúp nàng làm lạnh rượu.
Chu Lộc Nhi năm vừa mười tám, là con gái của Ngự Sử Chu Chí, Chu Chí bởi vì vạch tội Thái tử trong lúc giám quốc cso hành vi loại bỏ người không cùng phe phái, lạm sát người vô tội bị nên bị bắt vào tù, lưu đày ba ngàn dặm.
Nàng và đệ đệ Chu An Lộc bị biến thành tiện tịch, đưa vào Giáo Ti Phường, được Liễu Thất mua về.
Nếu chỉ nói về sắc đẹp, nàng chắc chắn không sánh bằng Lý Lam Thanh, nhưng trên người nàng lại toát ra một cỗ thư quyển khí, trước kia bằng một bài 【 Niệm An Nô 】 danh chấn Trường An, là tài nữ nổi danh.
Trần Tri An mặc kệ người khác có ý kiến, đưa tên nàng lên đầu bảng, vị trí hoa khôi.
Không biết tại sao nàng không biểu diễn ở Đăng Khoa Lâu, mà lại có mặt ở Thiên Kim Lâu hầu hạ Khương Bạch Hổ uống rượu.
Nhìn thấy Trần Tri An cùng Liễu Thất tiến đến, Chu Lộc Nhi bưng lấy bầu rượu đứng lên cúi người chào hỏi.
Đối với hai vị lão bản này, trong lòng này thật sự cảm thấy biết ơn.
Lúc ở Giáo Ti Phường nàng vốn là lập tức sắp bị ép phải tiếp khách, ngay đệ đệ của nàng Chu An Lộc cũng sắp phải vào cung làm thái giám.
Ngay trong lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng, Liễu tiên sinh mua nàng về Thanh lâu, hơn nữa còn ký giao kèo với điều khoản rộng rãi đến khó tin.
Còn thu đệ đệ Chu An Lộc làm đệ tử, bước lên con đường tu hành.
Mặc dù đều là ở trong chốn phong trần làm việc.
Nhưng ở Thanh lâu so với Giáo Ti Phường, quyền lợi, đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Cho nên khi Khương Bạch Hổ muốn gặp hoa khôi của Yên Chi Bảng, nàng không chút do dự mà đi đến.
"Tiểu Lộc Nhi hôm nay bị tỷ tỷ bao trọn, Tri An ngươi không có ý kiến a?"
Khương Bạch Hổ không có chút nào hình tượng, vừa ăn lẩu, lại uống một ngụm rượu lạnh, cười tủm tỉm nói.
"Tiểu đệ nào có ý kiến, chỉ cần Lộc nhi không có ý kiến, tiểu đệ sao cũng được."
Trần Tri An cười nói: "Đối với nồi lẩu của Thiên Kim Lâu, Khương tỷ tỷ có hài lòng không ?"
"Ai!"
Khương Bạch Hổ buông xuống đũa, con ngươi lười biếng dần dần trở lên lạnh lùng: "Tri An, ngươi nói xem, ngươi mở câu lan thì cứ mở câu lan đi, tại sao còn phải làm quán rượu cùng sòng bạc chứ?
“Chặt đứt đường làm ăn của người khác giống như thù giết cha, ngươi là muốn ép ta vào đường cùng sao!"
Trần Tri An nhấc lên một cái ghế ngồi xuống, cười nói: "Khương tỷ tỷ, việc làm ăn trong thiên hạ người người đều làm, ngươi mở quán rượu với sòng bạc rồi thì không cho tiểu đệ mở, chuyện này không phải quá bá đạo một chút sao?"
"Muốn chết!"
Hai vị kiếm khách sau lưng Khương Bạch Hổ cùng một lúc bước về phía trước một bước, trường kiếm trên lưng phát ra ong ong thanh âm rung động.
Kiếm khí mạnh mẽ bay về phía Trần Tri An.
Ngay lúc kiếm khí sắp bay đến, âm thanh lạnh lùng của Khương Bạch Hổ vang lên: "Láo xược, lui ra!"
Cùng lúc đó, chỉ thấy thân hình của nàng biến mất, trong nháy mắt đã đứng trước người Trần Tri An, ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm của hai thanh kiếm.
"Khương tỷ tỷ, đây là ý tứ của ngươi?"
Nụ cười trên mặt Trần Tri An cũng biến mất.
Ánh mắt Khương Bạch Hổ lạnh lẽo nhìn hai vị kiếm khách: "Các nên cho ta một lời giải thích?"
"Tiểu thư!"
Hai vị kiếm khách lạnh lùng nói: "Trần Tri An dám bất kính với ngài, phải bị trừng phạt!"
"Hỗn xược, ai cho các ngươi quyền dám tự tiện ra tay?"
Khương Bạch Hổ hơi nhíu mày, sát ý dần dần lên.
Nàng đã sớm nói với bọn chúng, nhìn thấy người của Trần Lưu Hầu phủ thì phải né tránh, không được gây hấn. Những lời nàng vừa nói chẳng qua là vì lấy lợi thế để có thể nhập cổ phần Thanh lâu mà thôi.
Nhưng thủ hạ của mình lại tự ý xuất thủ. . .
"Xem đây không phải ý tứ của Khương tỷ tỷ?"
Ngay tại lúc trong lòng Khương Bạch Hổ đang phân tích chất lượng của kiếm thị nhà mình, Trần Tri An bỗng nhiên mở miệng.
"Đã không phải ý tứ của Khương tỷ tỷ, loại người dám phản chủ này giữ lại cũng là tai họa. . . Dứt khoát. . . Giết đi!"
Lời nói của Trần Tri An vừa dứt.
Liễu Thất đứng sau lưng hắn bỗng nhiên sải bước, biến mất.
Khi xuất hiện đã đứng sau lưng hai vị kiếm khách, bàn tay bóp cổ của bọn hắn, nhẹ nhàng vặn!
"Xoạt xoạt!"
Cổ của hai vị kiếm khách bị vặn gãy.
Bỏ mình!