Vì đại hôn lần này của Khương Hoa Vũ và Chu Uyển Nhi, Lang Gia quận trưởng đã sớm ban bố lệnh cấm.
"Thương khách qua lại.
Người không có thiệp mời, xuống ngựa vào thành!
Ai dám làm trái với lệnh cấm trảm tại chỗ!
Lưu dân bị khu trục ra ngoài ba trăm dặm, ai dám làm trái vào thành cũng sẽ bị chém!"
Ở sau cùng của thương đội.
Trần Tri Mệnh ngẩng đầu nhìn tòa thành hùng vĩ trước mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mười hai năm trước.
Khi hắn vẫn còn là thiên tài, từng cưỡi độc giác thiên mã vào thành.
Sau mười hai năm.
Hắn lại đứng ở nơi này.
"Trần công tử, đã đến Lang Gia, nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành. Chúng ta cũng nên từ biệt!"
Ngay lúc Trần Tri Mệnh đang yên lặng nhìn ngắm tòa thành này, Chung Ngôn đi đến trước người hắn ôn nhu nói: "Chuyến này hơn hai vạn dặm, đa tạ Trần công tử đã che chở."
"Lấy người tiền tài trừ tai hoạ cho người mà thôi!"
Trần Tri Mệnh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Chung tiểu thư không cần phải đến đây nói lời cảm ơn."
Chung Ngôn nao nao.
Tựa hồ không ngờ rằng Trần Tri An sẽ lạnh lùng như thế.
Do dự một chút sau nói khẽ: "Thiếp thân trong xe có hai bộ trang phục của hộ vệ, vốn là chuẩn bị dùng để che lấp thân phận. Công tử nếu không ghét bỏ, thiếp thấ sẽ để Vân nhi đưa tới."
"Không cần!"
Trần Tri Mệnh nhíu mày.
Trong mắt hắn, giao tình trên đoạn đường này cũng chỉ trị giá mười lượng bạc.
Chỉ là một mối mua bán đơn thuần mà thôi.
Hăn không muốn có quá nhiều liên quan.
"Quấy rầy công tử."
Chung Ngôn thu lại tiếu dung trên khóe miệng, quay đầu chỗ khác không để ý đến hắn.
"Tiểu thư, chúng ta đi!"
Chung Vân hung tợn nhìn Trần Tri Mệnh, cười lạnh nói: "Có một vài người không biết tốt xấu, luôn cảm thấy ai cũng có ý đồ xấu với mình nha.
Một lát nữa hắn sẽ phải khóc."
"A, tiểu bạch kiểm!"
Có mấy người hộ vệ cũng chửi thề một tiếng khinh thường, cảm thấy không đáng thay cho tiểu thư nhà mình.
Tên tiểu bạch kiểm này nói dễ nghe thì là hộ tống tiểu thư một đoạn đường, trên thực tế là ăn nhờ ở đậu suốt dọc đường, ngoại trừ có vẻ ngoài giống thư sinh hơi dễ nhìn, căn bản cũng không còn gì khác.
Hết lần này tới lần khác tiểu thư lại đối với hắn quá tốt.
"Đi thôi!"
Chung Ngôn quay đầu nhìn Trần Tri Mệnh một chút, lấy ra hai bộ quần áo của hộ vệ, để dưới đất sau đó đi về phía nội thành.
. . .
"Trần tiểu tử, ngươi làm rất đúng, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ngươi!"
Nhìn bọn hắn dần đi xa.
Lão Lý ngồi dưới đất vừa gãi chân vừa nói: "Nhớ năm đó khi lão phu vẫn là một người thư sinh tài năng xuất chúng, nữ nhân đến gần ta đếm không xuể.
Lão phu ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Vì thế mới có thể đoạt được danh hiệu kiếm khôi lúc tuổi vẫn còn trẻ."
Trần Tri Mệnh không thèm để ý đến hắn.
Nhặt lên quần áo hộ vệ trên mặt đất, lại nhìn lưu dân đang bị xua đuổi ở phía xa.
Không hiểu sao lại thở dài một hơi.
"Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất một kiếm, coi như trả tiền quần áo ."
. . .
Vào thành.
Trần Tri Mệnh và lão Lý tìm kiếm rất lâu, rốt cục tìm được một khách sạn còn phòng trống ở một góc vắng vẻ của thành tây.
Hôm nay đúng dịp mười lăm tháng tám.
Ánh trăng trên trời rất sáng.
Trần Tri Mệnh chẳng muốn ở cùng một chỗ với lão Lý, một mình đi lên mái nhà ngắm trăng.
"Huynh đài, có rượu không?"
Trần Tri Mệnh vừa đi lên tầng cao nhất, một âm thanh ung dung, thoải mái vang lên.
Người nói chuyện mặc bạch bào, gương mặt anh tuấn, tóc dài như mực buộc trên đỉnh đầu, đeo một cây ngân thương sau lưng, đang tựa trên một góc của mái nhà.
"Không có!"
Trần Tri Mệnh ngẩng đầu liếc nhìn người kia, bình tĩnh đi qua người hắn.
"Ta ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của Lục nghĩ tửu, huynh đài đừng che giấu!"
Bạch bào công tử đi theo Trần Tri Mệnh, cười hì hì nói: "Gặp nhau tức là hữu duyên, Lang Gia quận lớn như vậy, chúng ta có thể gặp nhau ở cái khách sạn vắng vẻ này, hơn nữa còn cùng có nhã hứng ngắm trăng.
Huynh đài lại có rượu ngon.
Quả thật là nên uống cạn một chén lớn."
Trần Tri Mệnh quay đầu nhìn nam tử mặc áo trắng kia, sau một phen dò xét, duỗi ra hai ngón tay: "Hai trăm lượng một bình, không mặc cả!"
"Ngươi thật không thú vị!"
Nam tử kia nhún vai, không muốn lãng phí ngân lượng.
Trần Tri Mệnh cũng không để ý đến hắn.
Giẫm lên ngói lưu ly, ngồi trên nóc nhà.
Tự mình lấy xuống bầu rượu bên hông.
Vừa ngắm trăng sáng vừa mở miệng uống một ngụm.
Mùi rượu tản ra bốn phía.
Nam tử kia nuốt một ngụm nước bọt.
Lục nghĩ tửu cũng không phải là rượu quý, ở nơi khác chỉ tốn hai mươi lượng bạc đã có thể mua một hũ lớn.
Thế nhưng là lúc này lại rất khó mua được.
Ở nửa tháng trước, toàn bộ Lục nghĩ tửu của cả thành Lang Gia đã bị bị Ngự Kiếm Tông điều mua hết.
Mắt hắn thấy Trần Tri Mệnh uống thỏa thích.
Mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn uống.
Nam tử kia không nhịn được lần nữa mở miệng nói: "Huynh đài, tại hạ là Bạch Mã Sơn Trang Tiết Y Nhân, muốn kết giao bằng hữu!"
Trần Tri Mệnh nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc: "Hai trăm lượng một bình, không mặc cả!"
"Chỉ có bằng hữu mời rượu, mới có thể say lòng người!"
Tiết Y Nhân liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ta xưa nay không bỏ tiền mua rượu."
"Trần Cố!"
Trần Tri Mệnh ngẩng đầu lên nói.
"Ừm?"
Tiết Y Nhân không hiểu nhìn Trần Tri Mệnh.
Trần Tri Mệnh chỉ vào bầu rượu, chân thành nói: "Bây giờ chúng ta đã là bằng hữu, ngươi đưa hai trăm lượng bạc cho ta, ta mời ngươi uống rượu!"
"Trần huynh, ngươi quả thật không phải người bình thường!"
Tiết Y Nhân vỗ vỗ bả vai Trần Tri Mệnh, lấy ra hai tấm ngân từ tu di giới phiếu đưa cho Trần Tri Mệnh: " Cuộc đời này của ta thích nhất là kết bạn với người không tầm thường!
Đây là lễ gặp mặt của ta!"
Trần Tri An cầm lấy ngân phiếu, dùng ngón tay nhéo nhéo, xác nhận một chút sau đó gỡ ra bầu rượu bên hông đưa cho hắn, cười nói: "Đây là lễ gặp mặt của ta!"
"Ha ha!"
"Đối tửu đương ca!
Thoải mái!"
Tiết Y Nhân phóng khoáng uống vào một ngụm rượu, cười nói: "Có thể kết bạn với Trần huynh, Tiết Y Nhân ta đi chuyến này, đáng giá!"
"Trần huynh, ngươi nhìn toà nhà cao nhất bên kia!"
Nơi đó là tổ trạch của Lang Gia Khương thị, nghe nói vạn năm trước Thánh Nhân Khương Ngọc Chân được sinh ra ở nơi đó, Bạch Hổ ngậm ngọc mà đến, mở ra con đường thành Thánh vô địch của hắn!"
" Thánh Binh, cũng cung phụng ở nơi đó."
Trần Tri Mệnh ngẩng đầu nhìn.
Mộc Chúc sau lưng hắn phảng phất cảm ứng được nơi ánh mắt của hắn nhìn tới.
Hơi hơi rung động.