Sau khi đụng nát hai cây cột đá và bốn tảng đá.
Trần Tri An rốt cục có thể miễn cưỡng ngự kiếm mà đi.
Vuốt vuốt đầu mình vẫn cảm thơi hơi đau nhức.
Trần Tri An phất tay tán đi nguyên khí.
Lại biến thành lão bản Thanh lâu thường thường không có gì lạ.
Tinh thần sảng khoái đi Đăng Khoa Lâu.
Nhìn thấy hắn hiện thân.
Đám người đọc sách trong Đăng Khoa Lâu đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Đó là một loại ánh mắt yêu hận đan xen.
Đón những ánh mắt kia.
Trên mặt Trần Tri An hơi có chút lửa nóng, qua loa hướng ôm quyền về phía bọn hắn, sau đó nhanh chóng chạy vào trong lầu các của Chu Lộc Nhi, người đứng đầu Yên Chi Bảng.
Gần hơn nửa năm qua.
Bởi vì hắn chế tạo riêng thi từ ra mắt cho các cô nương trên Yên Chi Bảng, toàn bộ Đăng Khoa Lâu cơ hồ đã thành chuyên trường của văn nhân nhà thơ.
Không có một cái nào người đọc sách có thể tươi cười rời đi từ Thanh lâu!
Từ ban sơ
“Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên”
(Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên... )
Đến thơ của Liễu đại gia
Kim tiêu tỉnh rượu nơi nào. . .
Lại đến kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số. . .
Toàn bộ văn nhân nhà thơ Đại Đường, nhao nhao vứt xuống bút trong tay, dấn thân vào tiến vào Thanh lâu.
Cuối cùng.
Khi Lý Kiếm Tiên (Lý Bạch) câu kia
“Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân nhất xuất...”
(Ngửa mặt lên thét dài đi ra cửa, ta há lại là hồng bao nhân)
Liền ngay cả Trang lão tiên sinh, từ thánh đương đại.
Cũng không thể không thả bút nhận thua.
Từ đó về sau.
Đã không có ai dám ở Thanh lâu ngâm thi tác đối.
. . .
"Trang đại gia, Trần Tri An xuất hiện tại Lộc Các!"
Trong sương phòng Tô Huân Nhi.
Một người thư sinh gõ vang cửa phòng, ghé vào tai một lão giả tóc trắng phơ nói thầm.
Lão giả lúc này đang múa bút thành văn sao chép thi từ.
Nghe nói như thế.
Hai con mắt đục ngầu của hắn lập tức lộ ra thần quang.
Đợi lúc thư sinh kia lấy lại tinh thần.
Đã không thấy thân ảnh của lão giả!
Không bao lâu.
Lão giả xuất hiện ở trước lộc các.
Hai tên Thanh lâu chấp sự thấy hắn, khóe miệng hơi giật một cái.
Không có nửa điểm do dự.
Rất quen thuộc duỗi ra hai cánh tay chặn lại lão giả.
"Trần Tri An, ta biết ngươi ở bên trong.
Ngươi có bản lĩnh làm thơ.
Có bản lĩnh ra gặp ta à!"
Bên trong Lộc Các, Trần Tri An đang hưởng thụ Lộc thị xoa bóp, bất đắc dĩ thở dài.
" Lão đầu này. . ."
Mỗi lần hắn đến Đăng Khoa Lâu đều sẽ bị ngăn chặn.
Hoặc là để hắn làm chú giải cho thơ.
Hoặc là để hắn lại làm một bài.
Hiện tại tần suất lão nhân này đến Thanh lâu, còn nhiều hơn so với Lý Thừa An.
Nếu không phải nhìn ở hắn có chút lực ảnh hưởng.
Trần Tri An sớm bảo người dùng loạn côn đánh đuổi lão già này.
"Trần Tri An, lão phu biết ngươi ở bên trong!
Để lão phu đi vào!
Lão phu hôm nay không bắt ngươi làm thơ.
Có chuyện tìm ngươi!
Liên quan đến tính mệnh cả nhà ngươi!"
Lão giả như tên lưu manh vô lại.
Tùy ý hai người chấp sự giữu hai tay, nước bọt vẩy ra.
Trong lầu các các thư sinh thấy một màn này, nhao nhao giữ im lặng đóng cửa phòng, sợ Trang đại gia thẹn quá thành giận, xả giận lên đầu bọn hắn.
Dù sao đều là khách quen của Thanh lâu, đã không còn cảm thấy kinh ngạc!
Có vài người thư sinh lỗ mãng muốn đứng ra giúp Trang đại gia.
Cũng bị bạn bè đồng hành giữu lại.
Lão nhân này tính tình không tốt.
Hết lần này tới lần khác địa vị lại rất cao.
Một vai nâng lên toàn bộ khí khái của Đại Đường.
Lúc này cũng đừng đi ra mạo hiểm.
Đến lúc đó người ta xưng huynh gọi đệ cùng Trần Tri An.
Chính mình ngược lại là rơi vào tình huống khó xử đâu!
Trong khoảng thời gian này.
Không biết có bao nhiêu người đọc sách bị hai người hố!
Hiện tại còn đang bị nhốt trong phòng bế môn hối lỗi đâu!
Cửa phòng Lộc Các cọt kẹt một tiếng đã mở ra, Trần Tri An đứng ở trong phòng, nhìn xem lão đầu bất đắc dĩ nói: "Trang lão ca, ngươi tốt nhất là thật sự có chính sự muốn nói với ta.
Không phải hôm nay bản hầu gia cần phải dùng loạn côn đánh đuổi ngươi.
Ai cũng giống ngươi dạng này.
Ta còn thế nào đi dạo Thanh lâu?"
Trang Mặc kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.
Ba ba đẩy ra cánh tay của hai vị chấp sự.
Chắp tay đi vào Lộc Các, trực tiếp phân phó nói: "Lộc nhi, lấy cho vi sư hai vò Nữ Nhi Hồng!"
Chu Lộc Nhi có chút cúi người: "Vâng, tiên sinh!"
Trần Tri An ngồi xuống bên cạnh hắn, mở miệng nói: "Nói đi, lão ca, đến cùng là chuyện gì liên quan đến tính mệnh cả nhà tiểu đệ?
Trang Mặc bưng chén rượu lên, mắt liếc Trần Tri An cười lạnh nói: "Trần Tri An ngươi có biết hôm nay trong triều xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu đệ làm sao biết được việc trong triều đình, lão cha nhà ta cũng không có chức vụ, ngay cả tư cách vào triều đều không có."
Trần Tri An nhíu mày.
Từ sau khi biết Trần A Man là cái lão lục mạnh nhất, hắn cơ hồ không tiếp tục chú ý sự tình trên triều đình.
Ngoại trừ ngẫu nhiên phát biểu ý kiến trong việc phát triển Thanh lâu.
Trên cơ bản xem như triệt để nằm ngửa.
Mà lại Trần A Man mặc dù là cao quý chư hầu, thực tế cảm giác tồn tại trong triều đình thật sự rất kém.