Sau năm ngày.
Không gian ảo.
Một hơi gió mát thổi qua.
Trần Tri An trường sam lướt qua.
Thân thể của hắn khi thì đột ngột chạy về phía bên trái, có lúc lại đột ngột xuất hiện ở bên phải.
Lưu lại vô số dấu chân lộn xộn trên bờ cát.
Theo một đạo gió mát cuối cùng thổi qua, thân hình hắn đứng ở mười trượng bên ngoài.
Tra kiếm vào vỏ.
Trần Tri An chắp tay nói: "Thống tử, Bát Bộ Cản Thiền ta đã nắm giữ được mấu chốt.
Nói chung là chỉ cần làm quen hai ngày là có thể lô hỏa thuần thanh.
Như vậy mà nói. . .
Tư chất của ta có vẻ cũng không có kém như ngươi phân tích?"
Thống tử chỉ giữ trầm mặc.
Hồi lâu sau mới nói ra: "Trên phương diện kiếm đạo, nếu như thiên hạ ngộ tính chung lại có mười đấu. . . Trần Tri Mệnh độc chiếm mười hai đấu, túc chủ ngược lại là thiếu hắn hai đấu!"
Trần Tri An cười lạnh một tiếng.
Căn bản không tin.
Lại lần nữa rút kiếm bắt đầu luyện tập Bát Bộ Cản Thiền. . .
. . .
Trên con đường bên cạnh trạm nghỉ chân!
Đã từng là kiếm đạo khôi, thủ bây giờ là kiếm thị, lão Lý không có chút hình tượng nào ngồi xổm trên mặt đất.
Trong tay bưng hai củ khoai lang nướng cháy.
Cách đó không xa.
Trần Tri Mệnh đang thu lấy tài vật tại trong đống xác chết.
Mỗi khi tìm được một viên bạc vụn khóe miệng của hắn đều sẽ lộ ra nụ cười mừng rỡ phát ra từ nội tâm.
Đây là ngày thứ mười ba bọn hắn rời đi kiếm thôn.
Cùng nhau đi tới.
Đã có bảy tốp sơn tặc đen đủi chết dưới kiếm Trần Tri Mệnh .
Cũng không phải bọn hắn đui mù, chọc phải người không nên dây vào.
Thật sự là chống cự không nổi họa từ trên trời rơi xuống.
"Công tử a, sơn tặc bên trên hành lang Hà Tây coi như xong, dù sao là đi ngang đó cũng là việc thuận đường.
Nhưng nơi này đã là Hà Đông a.
Chỉ vì vài chục lượng bạc vụ mà đi vòng mấy trăm dặm đường có đáng giá không?"
Lão Lý ăn xong hai củ khoai lang nướng, vẫn thấy Trần Tri Mệnh còn đang chăm chỉ không ngừng lục soát thi thể.
Nhịn không được mà nhả rãnh.
Hắn thực sự nhìn không thấu người trẻ tuổi này.
Nếu hắn thật sự muốn tiền bạc, bằng vào tạo nghệ kiếm đạo của Trần Tri Mệnh, vô luận là ở nơi đâu cũng đều là khách quý.
Thậm chí đều không cần mở miệng.
Chỉ cần tùy tiện để lọt ra một chút kiếm thuật.
Những thế gia môn phiệt kia thậm chí còn phải xếp hàng để đưa tiền cho hắn?
Sao lại cần phải đi tai họa mấy tên sơn tặc nghèo đến đinh đương này?
"Ngươi không hiểu!"
Trần Tri Mệnh cẩn thận từng li từng tí cầm mười hai lượng bạc có được từ việc xoát thi thể bỏ vào túi tiền.
Lại kiểm tra một lần.
Mới chậm rãi nói: "Người khác tặng tiền cầm phỏng tay, chỉ có tự mình kiếm tiền thì mới có thể an tâm tiêu xài.
Trần gia chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là người nghèo. . . Rất sợ nghèo!"
Khóe miệng Lão Lý hơi co lại: "Ngươi đừng có lừa ta, gia gia ngươi là huynh đệ vưới Hoàng đế khai quốc của Đại Đường.
Là Vương khác họ, năm đó người nào không biết hắn là thổ tài chủ, giàu đến chảy mỡ, làm sao lại thiếu tiền?"
"Ngươi không hiểu."
Trần Tri Mệnh thở dài một hơi.
Nhìn về phương hướng thành Trường An buồn bã nói: "Lão gia tử thật sự rất có tiền, nhưng ai bảo hắn sinh ra một cái nhi tử không đáng tin cậy đâu?"
"Đi thôi, nghe nói ở Nhạn Đãng Sơn có một đám giặc cướp, rất có tiền, chúng ta lại đi vòng thêm một đoạn đường!"
. . .
Đại Đường Hà Gian.
Một tên nam tử lôi thôi dùng tay đỡ lấy nón xanh trên đỉnh đầu.
Ngẩng đầu nhìn một mảnh trắng lóa như tuyết trên lầu.
Đáy mắt tràn đầy vẻ không nỡ.
Cô nương trên lầu thoáng nhìn nam tử này, hơi nâng lên tà váy.
Gã nam tử này thấy vậy, trái tim khẽ run.
Không tự giác bước mấy bước về phía trước.
Bỗng dưng lại trông thấy ánh mắt ghét bỏ của gã sai vặt đứng trước cổng.
Lại nghĩ đến túi tiền trống rỗng của mình.
Lửa trong lòng lập tức bị dập tắt hơn phân nửa.
Cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Quả nhiên giang hồ không có gì tốt, cũng chỉ có chân của các cô nương nhìn vẫn tạm được!"
Không bao lâu.
Hán tử đi đến một bến tàu.
Lập tức có một người chèo thuyền đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Lão Cẩu, chuyện ngươi nhờ ta hỏi thăm đã có tin tức."
Hán tử vội vàng hỏi lại: "Tin tức gì? "
Người chèo thuyền thấp giọng nói: "Tiền triều Thiên Khải năm 927, Hà Gian xảy ra thủy tai, không phải là thiên ý mà do yêu quái gây ra!
Có giao long đắc đạo, vì muốn bước vào Thánh Cảnh Hóa Long đã tiếp dẫn đầm lầy, khiến Hà Gian xảy ra thủy tai.
Làm mấy triệu người bị trôi dạt khắp nơi.
Lúc ấy loạn thế sắp tới.
Bị người hữu tâm dùng tai họa này quy tội thành tiền triều Hoàng đế thất đức, nên trên trời giáng xuống tai hoạ.
Lúc này mới có việc Thái tổ đương triều cầm vũ khí nổi dậy.
Nhận lệnh của trời, tiêu diệt họa loạn trên thế gian!"
Hán tử nhíu mày: "Chuyện này cùng chuyện ta muốn ngươi hỏi thăm có lông quan hệ?"
Người chèo thuyền lắc đầu không nói, duỗi ra hai ngón tay.
Hán tử từ trong túi móc ra hai cục bạc vụn đưa cho.
Người chèo thuyền lúc này mới tiếp tục nói: "Truyền thuyết lúc ấy con giao long kia đã thấy được thiên đạo.
Chỉ thiếu chút nữa đã có thể đưa thân thành Thánh.
Ngay lúc nó sắp hóa rồng, có Đại Tông Sư của nhân tộc vượt qua vạn dặm xuất hiện, tại chỗ chém giết.
Vị Đại Tông Sư kia, rất có khả năng chính là người ngươi muốn tìm."
"Ngươi có đảm bảo tin tức này là thật?"
Hán tử vỗ vỗ túi tiền bên hông, hung ác nói: "Nếu tin tức là giả thì ta sẽ phải trả lại tiền a!"
"Ta dựa vào việc này mà sống, chẳng lẽ sẽ bán cho ngươi tin tức giả?"
Người chèo thuyền cực kỳ bất mãn đối với sự nghi ngờ của hán tử: "Chiến trường ngay ở Nhạn Đãng Sơn, chính ngươi đi xem một chút sẽ biết thật giả.
Nhưng ta cũng khuyên ngươi đừng ôm quá nhiều hi vọng,
Đã qua quá lâu rồi, dù là thật sự có cái gì đạo tạng bí tịch cũng đã sớm bị người ta cầm đi."
"Vậy ta tạm thời tin ngươi một lần!"
Hán tử nhảy lên thuyền, gõ gõ mép thuyền một cái: "Đi thôi, đưa ta qua sông!"
"Tốt!"
Người chèo thuyền mỉm cười, duỗi ra một ngón tay: "Qua sông ba văn tiền, việc làm ăn nhỏ không chấp nhận ký sổ!"
. . .
Hai ngày sau.
Trên đường lớn Hà Gian huyện.
Lôi thôi hán tử đang ngồi vất vưởng trên lưng một con ngựa gầy còm, trong miệng còn ngậm một cây cỏ đuôi chó.
Chậm ung đi theo thương đội đến Hà Bắc quận.
Một phân tiền đều có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Huống chi là ba văn.
Sau khi bị người chèo thuyền thương hại mà cự tuyệt lạnh lùng.
Hán tử tìm một cái thương đội.
Thẳng thắn bày tỏ ý đồ muốn đi nhờ.
Đoàn thương đội này cũng chỉ là tạm thời tập chung lại, cũng đang cần thêm con tốt thí.
Nhìn thấy dáng người của hắn khôi ngô lại còn đem theo bảo đao.
Chỉ hơi hơi do dự một chút đã đồng ý để hắn làm hộ vệ thương đội.
Chẳng những không cần giao một văn tiền nào, còn kiếm lời mười văn.
Trong thương đội ngoại trừ hắn.
Còn có hai người cũng tham gia giống hắn nhưng là yếu gà.
Một người thư sinh sắc mặt tái nhợt, một người lão đầu bề ngoài tiều tụy.
Theo lời nói của thư sinh kia, bọn hắn chủ tớ hai người là chạy nạn từ Hà Tây tới đây, muốn tiến về Lang Gia tìm thân thích để nương nhờ.
Lão bản của thương đội chắc là mắt bị mù.
Không những đồng ý cho bọn hắn gia nhập.
Thậm chí còn trả tiền công những mười lượng bạc.
Việc này khiến những hộ vệ khác trong thương đội cảm thấy bất mãn.
Dù sao chí ít phải là võ giả mới có thể làm hộ vế, dãi nắng dầm mưa cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc vụn mà thôi.
Mà hai người chủ tớ này vừa nhìn qua đã biết chỉ là yếu gà, dựa vào cái gì có thể được trả tiền công ngang với bọn hắn?
Cho nên hai ngày này luôn có tiểu muốn hán tử đi tìm chủ tớ hai người gây phiền phức.
Nhưng hán tử không thèm để ý.
Hắn chỉ là đơn thuần muốn đi nhờ xe mà thôi.
Không hề muốn để ý đến những chuyện lặt vặt này. . .
"Cẩu ca là người Trường An sao?"
Ngay lúc hán tử đang buồn ngủ, thư sinh kia thúc ngựa lên cùng hắn sóng vai, mở miệng hỏi.
"Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào?"
Hán tử không muốn nói chuyện cùng hắn.
Dù sao vẻ ngoài của cái thằng này nhìn bại hoại rất giống Chu Thiên.
Trong tất cả tiểu bạch kiểm hắn chỉ có thiện cảm với duy nhất một người, chỉ có huy đệ tay chân Tri An lão đệ ở phía xa Trường An.
"Không có gì, chỉ là nhìn cẩu ca rất giống một người cố nhân!"
Thư sinh kia cười nhạt nói: "Nói đến, ta và vị cố nhân kia cũng có tầm mười năm chưa gặp, chỉ nhớ rõ khi còn bé trên mũi hắn thường thường treo hai dòng nước mũi, rất có ý tứ."
Khóe miệng hán tử hơi rút, trầm trầm nói: "Khi còn bé ai mà không như vậy?"
Thư sinh thản nhiên nói: "Khi còn nhỏ ta không như vậy!"
Khóe miệng hán tử lại co vào, nhắm mắt không để ý đến hắn nữa.
"Tại hạ Trần Cố, Cố trong mới gặp mà như đã quen từ lâu (nhất kiến như cố)!"
Thư sinh giống như là không thấy được vẻ mặt hán tử tràn đầy ghét bỏ, tiếp tục líu lo không ngừng nói: "Cẩu ca đến đây là vì giặc cướp trên núi Nhạn Đãng?"
Hán tử kinh ngạc mở hai mắt ra, tiếng trầm hỏi: "Ngươi cũng là?"
"Không phải, ta là thuận đường tới."
Thư sinh cười nói: "Ta đi Lang Gia, vị hôn thê sắp lập gia đình, ta muốn đi tặng lễ!"