Thân ở Trường An.
Bọn hắn giống như là một nhóm người được phân ly ở bên ngoài hoàng quyền.
Gần đây hắn cũng rất điệu thấp.
Không có đạo lý xảy ra việc gì liên quan đến trong triều mới đúng a.
"Hôm nay, vốn là Thái tử tẩy mã, bây giờ là Ngự Sử trung thừa Chư Vô Thường, trước mặt triều thần tiến cử ngươi làm Lễ bộ chiêu đãi lang.
Ít ngày nữa chiếu thư sẽ truyền đến Trần Lưu Hầu phủ.
Đặc cách phong ngươi là Thiên sứ, dẫn người tiến về Lang Gia xem lễ!"
Trang Mặc uống vào một chén rượu, cười lạnh nói: "Nói đến lão phu cũng phải chúc mừng Trần Tri An ngươi vinh thăng quan Ngũ phẩm!
Về sau là quan đồng liêu, mong rằng đại nhân dìu dắt ta a!"
"Cháu trai này có thù với ta?"
Trần Tri An nhíu mày: "Thế nhân đều biết sự tình nhị ca của ta và Chu Uyển Nhi, hết lần này tới lần khác hắn lại tiến cử ta làm Thiên sứ, tâm hắn đáng chết, hắn mẹ nó nên giết a!"
"Tên kia xác thực không có ý tốt!"
Trang Mặc nhẹ gật đầu, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!"
Trần Tri An cười ha hả nói: " Kim khẩu của Thái tử điện hạ đã mở, tại hạ ngoại trừ tiếp nhận ra thì không có biện pháp khác!
Tóm lại Trần Lưu Hầu phủ chúng ta cả nhà phế vật.
Ta Trần Tri An dù là đánh mất tính mạng này cũng nhất định phải thật tốt làm việc vì điện hạ!"
Trang Mặc không nói một lời nhìn xem Trần Tri An.
Trầm mặc thật lâu.
Hắn mở miệng nói: 'Lão phu có thể giúp ngươi đẩy việc này cho người khác, Thái tử điện hạ hẳn là sẽ cho lão phu mấy phần mặt mũi.
Tài nghệ thi từ ca phú của ngươi bây giờ.
Đương thời đã không người có thể bằng!
Nếu như cứ thế mà chết đi, quá đáng tiếc!'
"Ta thật nên cám ơn ngươi!'
Trần Tri An khóe miệng hơi co lại, miệng của lão nhân này sao lại thối như vậy?
Rót đầy rượu cho Trang Mặc, hắn xem thường nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tránh được nhất thời không tránh được một thế.
Trang lão ca nếu thật thương tiếc tiểu đệ.
Về sau lúc tiểu đệ thư giãn.
Đừng đến chắn chúng ta là được!"
"Đã ngươi không sợ chết, vậy lão phu cũng không có gì cần nói!"
Trang Mặc uống cạn rượu trong chén, đứng lên nói: "Nếu như hối hận, trước khi rời kinh ngươi có thể đến Quốc Tử Giám tìm lão phu."
Trần Tri An cảm thấy hơi ấm lòng.
Đợi lúc Trang Mặc sắp đi ra cửa, mở miệng nói: "Chờ một chút!"
"Thế nào,
Nhanh như vậy liền đổi ý rồi?"
Trang Mặc quay đầu lại nói.
"Lòng có cảm giác!"
Trần Tri An cười nói.
Trang Mặc lập tức quay người mạnh mẽ một cái ngồi xuống, quát: "Bút đến, giấy tới."
Trần Tri An dạo bước đi trong lầu các.
Rút kiếm chậm rãi nói:
“Triệu khách mạn hồ anh,
Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh.
Nhàn quá Tín Lăng ẩm,
Thoát kiếm tất tiền hoành.
Tương chích đạm Chu Hợi,
Trì thương khuyến Hầu Doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc,
Ngũ nhạc đảo vi khinh.
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,
Ý khí tố nghê sinh.
Cứu Triệu huy kim chuỳ,
Hàm Đan tiên chấn kinh.
Thiên thu nhị tráng sĩ,
Huyên hách Đại Lương thành.
Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.
Thuỳ năng thư các hạ,
Bạch thủ Thái huyền kinh.”
Dịch nghĩa:
Khách nước Triệu đeo giải mũ thô sơ
Thanh Ngô câu sáng như sương tuyết
Yên bạc soi chiếu con ngựa trắng
Lấp loáng như sao bay
Mười bước giết một người
Cho nên không đi xa ngàn dặm
Làm xong việc rũ áo ra đi
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng
Lúc nhàn rỗi qua nhà Tín Lăng quân
Cởi kiếm ra để ngang trên gối
Đem chả nướng mời Chu Hợi
Cầm chén rượu mời Hầu Doanh
Uống ba ly chân thành gật đầu
Năm trái núi lớn thật xem là nhẹ
Sau khi mắt hoa, tai nóng bừng
Ý khí như cầu vồng trắng bốc sinh
Vung cây chuỳ cứu nước Triệu
Thành Hàm Đan trước tiên đã chấn kinh
Hai tráng sĩ ngàn năm sau
Thanh danh lẫy lừng thành Đại Lương
Dù cho chết xương cốt hiệp sĩ còn thơm
Không hổ thẹn với anh hùng trên thế gian
Ai là người có thể ngồi viết sách dưới gác
Bạc đầu với cuốn kinh Thái huyền
(Hiệp khánh hành – Lý Bạch)
Bạch thủ Thái Huyền kinh!"
Trang Mặc dừng lại bút trong tay.
Ngẩng đầu nhìn Trần Tri An sớm đã đi xa.
Thở dài nói: "Ta cuối cùng vẫn là nhìn lầm ngươi!
Người Có thể viết ra câu thơ như này.
Sao có thể thấp thỏm lo âu chỉ vì một đạo chiếu lệnh?"
. . .
Bên trên Lạc Bảo Lâu.
Liễu Thất nhìn xem cảnh tượng sóng người cuồn cuộn dưới Đăng Khoa Lâu.
Nghe âm thanh huyên náo ồn ào bên tai.
Lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tri An đang bày ra bộ dáng có tật giật mình.
Không khỏi thở dài một tiếng.
Lão bản vì Thanh lâu.
Quả thật nỗ lực rất nhiều!
Nếu như hắn bỏ thương theo văn, dấn thân vào văn đàn, chỉ sợ sớm đã là một văn đàn lãnh tụ ngay sau Trang đại gia về.
Há mồm phun một cái, chính là nửa cái thịnh Đường!
Thi tài kinh tài tuyệt diễm như thế.
Trong bụng là cả một trời lộng lẫy thơ.
Lại chỉ có thể truyền bá từ Thanh lâu mà ra!
"Lão bản, phân lâu Thanh lâu ở Lang Gia đã chọn được địa điểm.
Mùng chín tháng chín, phân lâu tại Lang Gia sẽ khai trương.
Đợi khi lão bản đến.
Ta tự mình chuẩn bị mà đối đãi!"