Trần Tri An ngẩn người.
Rất nhiều chi tiết trước kia nguyên chủ không hề chú ý tới, bây giờ như hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Trần Tri Mệnh
Ít nhất có tám thành khả năng là thiên mệnh chi tử đang ẩn nấp, chỉ đợi một ngày nào đó xuất thế, một tiếng gáy vang thiên hạ.
Thậm chí, từ năm năm trước Trần Tri Mệnh một mình xông pha giang hồ, bây giờ chỉ sợ là đã đang trên đường đi đến Phiêu Miểu tông!
Không kịp suy nghĩ về tước vị Trần Lưu Hầu.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại xem nguyên chủ có từng chào phúng nhị ca phế vật của mình không.
Có từng ỷ vào thiên phú mà bắt nạt Trần Tri Mệnh hay không!
—— Hồi lâu sau.
Hắn thở ra một hơi, như trút được gánh nặng.
Vẫn còn tốt!
Nguyên chủ mặc dù vừa xấu xa vừa ngu dốt, nhưng vẫn chưa đến mức không có thuốc chữa, đối với người trong nhà cũng không kiêu ngạo, cùng lắm chỉ thầm coi thường mà thôi.
Thậm chí đã từng ra mặt thay cho nhị ca của mình, đánh đập một số người dám mở miệng xem thường, chế nhạo Trần Tri Mệnh.
Nhị ca có khả năng không đơn giản, vậy đại ca thì sao ?
Thật sự chỉ là một con mọt sách sao?
Biểu hiện của Trần Tri Bạch cũng rất phổ thông, sách không rời tay, nhìn cứ như người thời Xuân Thu chiến quốc.
Điều kỳ quái duy nhất là, nguyên chủ từ khi hiểu chuyện đến nay, dường như chưa từng thấy đại ca nổi giận, trên hắn dường như luôn luôn là nụ cười ôn hòa, làm cho người khác muốn thân cận!
Điều này thật sự không hợp lý.
Đến tượng đất còn có ba phần nộ khí, dáng vẻ của đại ca luôn luôn ôn hòa, hắn là thánh nhân sống hay gì?
Vả lại, nhớ tới Võ đạo tàn quyển bị nguyên chủ vứt vào một góc cho hít bụi, Trần Tri An cảm giác đầu mình đã sưng lên một vòng.
Đó là một quyển sách cổ, hơi cũ nát, hắn được Trần Tri Bạch tặng vào tiệc sinh nhật 12 tuổi.
Bảo hắn nếu rảnh rỗi có thể tu hành theo quyển sách đó, còn nói đó là bản duy nhất.
Đây là lần duy nhất Trần Tri Bạch tặng quà cho hắn.
Nguyên chủ cầm lấy luyện hơn nửa ngày vẫn không hiểu gì.
Tăng thêm trong lòng hắn cũng cảm thấy đại ca không phải là một người tu hành lợi hại, quà tặng cũng chỉ bình thường, không có gì đặc biệt.
Từ đó liền ném vào một góc sau này cũng chưa từng nhìn tới.
Trần Tri Mệnh cùng từng tặng hắn một quyển sách giống như vậy, tên là Kiếm kinh.
Kiếm kinh thì càng không bình thường, cả quyển sách chỉ vẽ một thanh kiếm cong vẹo nhìn cực kỳ xấu xí, giống như là trẻ con vẽ bậy.
Lúc đó nguyên chủ nể mặt nhị ca, tùy ý liếc vài lần, sau đó cũng ném vào trong góc.
Chỉ có khối ngọc bội hắn được tiểu muội tặng là Trần Tri An luôn đeo trên người, chưa từng tháo xuống.
Gỡ xuống khối ngọc trắng noãn, khắc hai chữ Tri An, trong lòng Trần Tri An có chút an ủi.
Đại ca và nhị ca đều có thể là đại lão ẩn cư.
May mắn còn có tiểu muội Trần Tri Đông.
Năm nay nàng mới mười bốn tuổi, lúc sinh ra đời cũng không có dị tượng gì, những năm gần đây luôn chạy sau mông nguyên chủ, có thể nói là hiểu rõ nhau. Ngoại trừ cặp mắt của nàng có đôi khi rất trầm tĩnh, mọi thứ khác đều rất tốt!
Nhưng chỉ là một người tiểu muội bình thường, ngay từ lúc sinh ra đã định trước là không thể thừa kế tước vị dường như cũng không có gì đáng ăn mừng.
Hơn nữa, con mẹ nó cũng chưa chắc ?
Nguyên chủ ở Trần Lưu Hầu phủ bị coi là thiên tài, được ca ngợi là hết lời, kết quả lại có thể là người cùi bắp nhất.
Nếu suy đoán của hắn trở thành sự thật, đại ca là đại lão ẩn cư, nhị ca là thiên mệnh chi tử, vậy thì cả tòa Trần Lưu Hầu phủ, không phải là lúc nào cũng có thể trở thành đầm rồng hang hổ?
Tất cả mọi người đều biết.
Nhân vật chính đều mẹ nó là cô nhi.
Dù chưa phải là cô nhi thì chỉ cần bước lên con đường tu hành, rất nhanh sẽ biến thành cô nhi.
Hiến tế người nhà, pháp lực vô biên !
Một tòa Trần Lưu Hầu phủ nho nhỏ, ẩn giấu hai tên thiên mệnh chi tử chưa quật khởi, đây con mẹ nó, hắn có thể phải chết bất cứ lúc nào a!
Giờ khắc này.
Đột nhiên Trần Tri An cảm thấy mùi nấm mốc mục nát thoang thoảng trong đại lao cũng không quá tệ, ngược lại rất tốt, tốt hơn ở Trần Lưu Hầu phủ rất nhiều.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại.
Trần Tri An cúi đầu thấp giọng, buồn bã nói: " Ta cảm thấy quá nguy hiểm, thống tử ngươi có thể cân nhắc một chút đưa tặng ta hộp quà tân thủ hay không?"
Trong đại lao hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy ngày một to của lão ngục tốt.
Ngay lúc Trần Tri An cảm thấy hệ thống sẽ không đáp lời, một giọng nói máy móc vang lên: " Trao đổi ngang giá, già trẻ không gạt !"
" Có thể thương lượng một chút không?"
Trần Tri An chưa từ bỏ ý định, thử hỏi thăm.
Trả lời hắn là một khoảng không yên tĩnh.
Là một người xuyên không, trên người Trần Tri An cũng có hệ thống.
Chỉ là so với những hệ thống khác, chỉ cần nói một ít lời nói, lựa chọn và đánh dấu là có thể có được tài nguyên thì hệ thống của bản thân hắn không khác gì một tên con buôn tham lam,gian trá.
Trên màn hình trước mặt hắn hiển thị hai lựa chọn làm cho không ai có thể từ chối. Một ô vuông ghi hai chữ thời gian, một cái ô vuông khác ghi ngộ đạo !
Trên mỗi ô vuông đều ghi giá tiền !
Một ngày thời gian giá năm trăm lượng bạc, một lần ngộ đạo giá một ngàn lượng.
Cũng có thể dùng đồ vật đồng giá để trao đổi.
Ví dụ như nguyên thạch, đồ cổ, bảo vật, công pháp, thậm chí là cái yếm của nữ thần ?
Chỉ cần hệ thống đánh giá là đồ vật có giá trị, vạn vật đều có thể đổi !
Kiếp trước Trần Tri An làm việc cả ngày mệt gần chết, mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm hai trăm tệ mà thôi.
Chuyển đổi sức mua với bạch ngân của Đại đường mà nói, hắn phải không ăn không uống làm việc liên tục mười năm mới có thể mua được một ngày thời gian của hệ thống.
Yên lặng tính toán tiền bạc hiện có của Trần Lưu Hầu phủ, Trần Tri An càng thêm buồn phiền.
Trần A Man là người không giỏi kinh doanh, tất cả tiền sinh hoạt đều dựa vào tiền thuế đến từ đất phong, cộng với lương của Hầu Tước, một năm thu nhập khoảng chừng sáu vạn lượng bạch ngân.
Tính cả chi phí sinh hoạt, hơn nữa còn phải nuôi tám trăm binh lính già yếu tàn tật. Trên cơ bản là không có tiền dư.
Lại cộng thêm nguyên chủ suốt ngày đi dạo câu lan, gây chuyện thị phi. Tất cả những chuyện đó đều tốn rất nhiều bạc, khiến cho khố phòng của Trần Lưu Hầu phủ đã gần như trống rỗng.
Vài ngày trước đó Trần A Man cũng có ý nhắc nhở hắn đi ra ngoài chơi cố gắng tiêu tiền ít đi một chút.
Nhưng nguyên chủ quá ngu ngốc, không để ý đến lời lão cha muốn nói.
Bây giờ trong kho bạc, dường như chỉ còn sót lại hơn ba ngàn lượng bạc, chỉ đủ chi tiêu đến lần thu thuế tiếp theo.
Cũng có nghĩa là.
Cho dù Trần Tri An muốn ăn bám, cũng không thể.
Lặng lẽ đóng lại giao diện hệ thống.
Trần Tri An quay đầu đi nhìn Trương Tiểu Nhị đang giả vờ chợp mắt, sắc mặt không chút thay đổi nói: " Tiểu Nhị ca tới đây, ta có chuyện này muốn nói với ngươi! "
Trương Tiểu Nhị do dự một chút, trong lòng hắn muốn cự tuyệt thế nhưng nghĩ đến thân phận chênh lệch giữa hai người, vẫn phải bước chân đi tới.
Thân thể hắn hơi cúi xuống, đang chuẩn bị nói chuyện.
Đã thấy Trần Tri An giơ ra tay phải, nhanh như chớp, tóm lại cổ áo của hắn, một bàn tay vỗ trên đầu hắn, hung ác nói: " Ngươi mẹ nó muốn cướp rượu của ta? Không đền bù năm trăm lượng đừng mong ta bỏ qua chuyện này!"
Trương Tiểu Nhị bị hắn vỗ một cái, choáng váng.
Mờ mịt nhìn Trần Tri An đưa tay sờ loạn bên trong áo choàng của mình.
Ngay cả giày đều bị Trần Tri An cởi ra kiểm tra cẩn thận.
Sau khi tìm kiếm kỹ càng, trên thân Trương Tiểu Nhị không có lấy một mảnh vải, trần trùng trục nằm trên mặt đất. Trước ngực lộ ra hình xăm một con mãnh hổ sinh động như thật.
Trần Tri An gọi ra hệ thống, đưa tất cả đồ vật cho hệ thống định giá, kết quả ngoại trừ chuôi đao cũ này được định giá hai lượng bạc, còn lại đều bị hệ thống từ chối trao đổi.
Cuối cùng.
Từ trong kẽ hở bí mật trên quần áo của Trương Tiểu Nhị, Trần Tri An móc ra một túi tiền, ước lượng một hồi, lại vỗ một cái thật mạnh: " Quỷ nghèo, chỉ có năm lượng bạc cũng giấu kỹ như thế ?”
Toàn thân Trương Tiểu Nhị run rẩy, không biết là bị tức giận hay là bị đánh đau. Đến mức đầu bốc khói trắng, cả khuôn mặt đỏ bừng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cách đó không xa, khóe miệng của lão ngục tốt hơi co lại, lặng lẽ giữ chặt quần áo của mình, dựa vào trên tường giả vờ ngáy như sấm!