"Ông chủ, bán cho một bao thuốc vỏ mềm, thêm cái bật lửa."
Giang Kiều cười tủm tỉm lấy một bao thuốc cùng với bật lửa đưa cho khách hàng: "Tổng cộng 77 tệ."
"Lên núi cầu duyên với bạn gái?" Giang Kiều nhìn thoáng qua nữ tử trẻ tuổi đang đứng chờ ở ngoài cửa hàng.
"Hết cách, phụ nữ mà, luôn tin vào thứ này, không phải nói Tiên Nữ Thạch trên Tiên Nữ Phong rất linh sao?" Người du khách nam bóc bao thuốc lá, lấy một điếu thuốc ra châm lên hút.
"Đúng vậy, người anh em từ nhỏ của ta chính là tìm Tiên Nữ Thạch cầu duyên, về sau liền tìm được bạn gái." Giang Kiều nghiêm túc nói.
"Thật sao." Người du khách chậm rãi thổi ra một làn khói thuốc, bán tín bán nghi.
"Còn nữa, nghe nói ngàn năm trước ở nơi này thật sự có tiên tử độ kiếp phi thăng?"
"Vậy thì không có? Ngươi xem, trên nền Tiên Nữ Thạch viết rất rõ ràng. . ."
Giang Kiều cực kỳ thuần thục chậm rãi nói, dẫu sao những lời đồn đại giống như thế này càng nhiều, du khách lên núi cũng sẽ càng nhiều, sinh ý cửa hàng nhỏ của hắn cũng theo đó càng ngày càng tốt.
"Ông chủ nói hay lắm, cứ như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy." Người du khách nam lấy điện thoại di động ra quét mã QR, không nhịn được mà phản bác lại.
"May mà ta không sinh sớm 1000 năm, nếu không tiên nữ cũng gả cho ta, hiện giờ các ngươi cũng không có gì để mà cúng bái." Giang Kiều nghiêm túc nói giỡn cùng với khách hàng.
Ầm ầm!
Lúc này giữa trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, làm cho Giang Kiều sợ hết hồn.
"Ông chủ, nghe thấy không, tùy ý đùa giỡn tiên tử, ông trời sẽ nổi giận." Người du khách nam trêu ghẹo nói.
"Anh bạn, điều này chỉ nói rõ một điều, tiên tử có linh." Giang Kiều nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen bên ngoài, giả vờ giả vịt nói.
Người du khác nam thoáng cân nhắc một cái liền nói: "Không được, ta phải nhanh chóng đưa bạn gái qua đó bái."
"Thanh toán thành công, 77 tệ."
Điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở, nam tử giơ điện thoại lên: "Đã thanh toán."
"Nhận được rồi, cám ơn đã chiếu cố."
. . .
Mưa to như trút nước hạ xuống, sấm sét vang dội bên trong mây đen, trên Tiên Nữ Phong rất nhanh liền không còn bóng người.
Giang Kiều tiễn người khách cuối cùng, nhìn thoáng qua giao diện phần mềm bán hàng, doanh thu của cửa hàng là hơn 2000 tệ, coi như cũng không tệ, bắt đầu quét dọn vệ sinh, chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Sau khi làm xong tất cả, Giang Kiều đưa mắt lên nhìn Tiên Nữ Thạch cách đó không xa, cúi người bái một cái, đối với du khách, đây là Thần nhân duyên, đối với hắn mà nói, đây thật ra là Thần Tài.
Mà đúng lúc này, dưới sấm sét đùng đùng trên bầu trời, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người không ngừng bị tia chớp đánh trúng.
"Có người độ kiếp?"
Giang Kiều nghĩ đến truyền lưu trên mạng, lắc đầu, chẳng qua là đám mây đen hình người mà thôi.
Trước khi đóng cửa quán đi lên trên lầu, cả tòa Tiên Nữ Phong đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.
Hắn bỗng nhiên sửng sốt, không biết từ lúc nào, vách núi bên cạnh Tiên Nữ Thạch bỗng nhiên có một thân ảnh nữ nhân áo trắng bồng bềnh?
Lúc này còn không xuống núi, ở trong mưa to gió lớn, một mình đứng thất thần trước vách núi, nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
Không phải là bị hồng trần làm cho tổn thương, muốn tới nơi này để nhảy núi tự sát đấy chứ?
"Nhưng nơi này là địa bàn của ta nha, nếu như thật sự xảy ra án mạng, khẳng định sẽ có ít du khách tới hơn, không được! Không thể để cho nàng tuỳ tiện nhảy núi được, muốn chết cũng phải đi đến nơi khác rồi chết, không thể ảnh hưởng tới việc kiếm tiền của ta được!"
Giang Kiều cân nhắc trong lòng, túm lấy một cái ô, mở tính năng quay video của điện thoại ra, vọt vào bên trong màn mưa.
Nếu như không cứu được người, còn có chứng cứ nói nàng tự sát, không liên quan đến mình.
Hắn dần dần đi tới gần, bên phía vách núi, nữ nhân mặc một bộ váy tơ lụa ngắn màu trắng, tay áo trường sam bị nước mưa dính ướt nhẹp, dán lên trên làn da nhẵn nhụi, mơ hồ có thể thấy được màu da, vấn tóc buộc quan, một đầu tóc đen cũng bị nước mưa ngưng kết thành một chỗ, nhưng lại không hề cảm thấy dáng vẻ chật vật xuất hiện ở trên người nàng.
Giang Kiều nín thở, từng chút xíu tới gần, định thừa dịp nàng không kịp phản ứng liền đưa tay kéo nàng đến nơi an toàn, nhưng mà khi chỉ còn cách nàng hai mét, chuẩn bị lao ra cứu người, nữ nhân mang theo một thân tiên khí bỗng nhiên xoay người lại.
"Dừng lại!"
Tiếng quát lành lạnh truyền ra, nhưng không biết là ngôn ngữ địa phương của nơi nào.
Giang Kiều trực tiếp sững sờ nhìn nữ nhân trước mắt, nàng đeo một mảnh rèm châu che mặt, mày ngài thanh tú như núi xa mờ mịt, đôi mắt như linh tuyền, rất có tiên khí.
Hắn đã nhìn thấy qua rất nhiều nữ nhân mặc hán phục, nhưng lại chưa từng thấy người nào có khí chất giống như thế này.
Người xinh đẹp như vậy lại nghĩ đến việc tự sát, rốt cuộc nghĩ không thông tới mức nào chứ?
Giang Kiều nhanh chóng hoàn hồn, xòe tay ra: "Khục khục, mỹ nữ, ngươi nghe ta nói, ta không có ác ý, ngươi không cần khẩn trương, ta là người tốt."
Nữ tử mặc váy ngắn nhàn nhạt nhìn tên phàm nhân lén lén lút lút ở trước mặt mình, mặc dù nàng nhận ra cái ô che mưa kia, nhưng viên đá đang chĩa về phía mình trong tay kẻ kia kia là thứ gì?
Là đang định dùng Phiên Thiên Ấn đánh lén mình sao?
Nhưng thoạt nhìn hình như không có chút linh khí nào, cũng không có bất luận lực sát thương gì.
Một cục đá bình thường không có gì lạ.
Giang Kiều tiếp tục đi về phía trước, nữ nhân phía trước hơi nhíu mày lại: "Không được tiến tới!"
Nhìn thấy nàng hơi lùi chân về phía sau, Giang Kiều hơi run một cái, sợ nàng trượt chân trực tiếp ngã xuống.
"Được được được, ta không động, ta không động, nhưng mỹ nữ ngươi hãy thả lỏng ra, ngươi làm như vậy ngược lại khiến ta rất khẩn trương, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói, có được hay không?"
Nữ nhân vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, không nói lời nào, cũng không có động tĩnh gì.
Hai người lâm vào im lặng giằng co, Giang Kiều cảm thấy có chút đau răng, lúc này nếu như lấy góc nhìn của người ngoài, hắn giống như đang ép vị tiểu tiên nữ này vào tuyệt lộ vậy.