• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ách... Sợ là các ngươi không xem được rồi." Giang Kiều cười khổ nói.

"Có ý gì?" Hai đồng chí cảnh sát nhíu mày.

"Camera giám sát và điều khiển trong tiệm đã hỏng từ rất lâu rồi, mãi vẫn không có thời gian tìm người tới sửa chữa bảo hành."

Giang Kiều mở camera giám sát và điều khiển, màn hình treo trên tường là một mảnh đen nhánh, chốc lát về sau liền báo không tín hiệu.

"Để ta xem xem."

Hắn nghiêng người để cho một đồng chí cảnh sát đi tới, trên mặt không nhìn ra bất cứ dị thường nào.

Hôm nay trước lúc mở cửa tiệm đã sớm kêu Bạch Nguyệt Linh dùng lôi pháp làm hỏng thiết bị giám sát và điều khiển, những cái thiết bị điện tử linh kiện tinh tế này chỉ cần dính chút điện liền có thể tạo thành chập mạch.

Nếu như chỉ đơn thuần xóa bỏ video đã quay lại mà nói, hiển nhiên rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi loay hoay một hồi liền bỏ qua, quả thật không có phản ứng gì.

"Camera trong cảnh khu rất nhiều, không có phát hiện gì khác lạ sao?" Nhìn vẻ mặt thất vọng của hai vị đồng chí, Giang Kiều nói bóng nói gió hỏi.

"Có là có, nhưng đều không ngoại lệ, chỉ quay được có bóng lưng hoặc là bên mặt, một cái trong đó chính là cảnh nàng rời đi từ bên trong tiệm của ngươi, cho nên mới đến đây hỏi thăm ngươi."

Giang Kiều bỗng nhiên yên tâm, xem ra năng lực phản điều tra của Bạch tiên tử rất là mạnh đi, như này cũng không làm cho bản thân bị bại lộ.

"Ta mạo muội hỏi một câu, hiện giờ tìm được người nọ chưa?" Vẻ mặt của hắn đúng kiểu hóng chuyện hỏi.

Lão đồng chí vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tin tức cụ thể tạm thời không tiện lộ ra, lại nói trở lại, lão bản, ngươi có cái nhìn thế nào về chuyện này?"

"Đồng chí cảnh sát, ta không có liên quan gì với chuyện này nha, mời hai vị minh giám!" Giang Kiều ngay lập tức phủi bỏ liên quan.

Hai vị cảnh sát dở khóc dở cười: "Chưa nói có liên quan gì với ngươi, chỉ là hỏi cách nhìn của ngươi về việc này mà thôi."

Hắn sửng sốt một chút, sờ lên đầu.

"Nói thật, xã hội bây giờ quan hệ nam nữ rất phức tạp, ta mở cửa tiệm trên núi, mỗi ngày đều nhìn thấy không ít đôi tình lữ cãi nhau, về phần nguyên nhân, đơn giản chính là việc kết hôn này, lễ hỏi chưa đủ này, điều kiện bên nam không tốt này, hôn lễ quá tùy tiện... Đủ loại."

"Vậy còn ngươi? Nhìn ngươi rất trẻ tuổi, đã kết hôn chưa?"

"Ta? Ta đã nhìn quen những cặp tình lữ kia cãi nhau, đã buông xuôi rồi."

Hắn tự trào phúng, cười cười nói: "Bên trong số mệnh có an bài, không có duyên phận chớ cưỡng cầu, hai người ở chung không nhất định sống hạnh phúc vui vẻ hơn sống một mình."

Giang Kiều xuất ra bao thuốc đưa cho hai vị đồng chí hai điếu, theo bản năng muốn châm lửa, nhưng nghĩ đến hiện giờ đang cai nghiện thuốc lá, trong chốc lát liền sựng lại, cánh tay lập tức cứng đờ.

Đành phải đặt ở dưới lỗ mũi ngửi từ đầu tới đuôi một hơi, sau đó lại lưu luyến đút trở về.

"Cai thuốc rồi hả?" Lão đồng chí cười nói.

"Đúng vậy, cai rồi, lúc thèm chỉ có thể lấy ra ngửi qua một cái."

Giang Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói: "Điều ta muốn nói là, bình thường cũng thấy không ít nữ hài nhi cãi nhau sau đó nhao nhao gào khóc, nhưng mà, loại việc như nhảy núi này ta cũng mới thấy lần đầu tiên, dẫu sao cũng không tận mắt nhìn thấy, nguyên nhân cụ thể ta cũng không tiện suy đoán."

Một phen lời nói của hắn rất là cẩn thận chặt chẽ, còn nói ra tư tưởng bay bổng của mình.

Lão đồng chí gật đầu.

"Thật có lỗi, quấy rầy rồi, nếu như lão bản có tin tức gì, xin hãy liên hệ cùng chúng ta trước tiên."

"Không có vấn đề không có vấn đề."

Giang Kiều lập tức túm lấy hai bình nước khoáng đưa tới.

"Đường núi không dễ đi, hai vị đồng chí cực khổ rồi, làm ơn nhất định nhận lấy."

"Không nên không nên, tôn chỉ của chúng ta chính là không cầm đồ của quần chúng."

"Không thể nói như vậy được, bởi vì có các ngươi lặng lẽ thủ hộ, mới có xã hội yên bình bây giờ, cái này gọi là mối tình cá nước quân dân, xin hãy tiếp nhận quà của dân chúng tặng."

Giang Kiều đứng nghiêm người, làm một cái nghi thức quân đội tiêu chuẩn chào hai người bọn họ, hai vị đồng chí lập tức nghiêm túc chào lại theo nghi thức quân đội.

Đã nói đến nước này, hai vị đồng chí cảnh sát cũng không từ chối nữa.

"Quả không nhìn ra, lão bản thế mà lại là người có tư tưởng giác ngộ rất cao."

"Sinh ra ở dưới thời bình, sống ở bên trong gió xuân, tuy rằng ngành của chúng ta khác biệt, nhưng lòng ái quốc của chúng ta đều giống nhau." Giang Kiều vẻ mặt nghiêm túc.

"Nói không sai, lão bản, mời ngươi làm một phần cống hiến vì chính sách mà quốc gia ban bố dạo gần đây." Vẻ mặt lão đồng chí hiện lên vẻ chọc nghẹo.

Thân thể Giang Kiều cứng đờ.

"Tốt rồi, chúng ta đi." Lão cảnh sát phất phất tay.

Giang Kiều nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, không khỏi rút điếu thuốc ra hít sâu một hơi.

Nếu như vẫn thủy chung không tìm được thi thể nữ nhảy núi kia, bọn họ đoán chừng sẽ không ngừng kéo dài tìm kiếm một đoạn thời gian rất dài, tiếp đó sẽ trở thành một cọc đề không giải quyết đặt ở một góc.

Cái này có tính là một loại biến tướng của lãng phí tài nguyên xã hội công cộng không?

Hơn nữa, nếu như không có cách nào cho bên ngoài một lời giải thích hợp lý, rất nhiều người trên mạng sẽ cho ra âm mưu, lời đồn, đoán chừng sẽ lại loạn hết cả lên.

Sắc mặt Giang Kiều có chút phức tạp, Bạch Nguyệt Linh từ ngoại vực xuyên không mà đến, hồ điệp chỉ vỗ cánh mấy lần ở một nơi không người, liền gây ra không ít việc.

Vừa tiễn hai đồng chí cảnh sát đi không lâu, nhân viên quản lý cảnh khu lại tìm đến hắn, Giang Kiều tùy tùy tiện tiện ứng phó cho qua, trước khi đi, người kia còn nói với Giang Kiều một chuyện.

"Căn cứ chỉ thị từ phía trên, trong khoảng thời gian này Tiên Nữ Phong sẽ không mở ra với bên ngoài, cơ quan liên nghành liên quan cần phối hợp điều tra việc này, rất nhiều nơi trong cảnh khu cần tiến hành giải quyết, chỉnh đốn và cải cách, tạm thời không biết thời gian mở lại."

Giang Kiều há to miệng, thiếu chút liền mở miệng mắng người, các bà các chị phá sản đáng chết này! Thật sự là không để cho hắn bớt lo mà!

Lúc trước hắn đã đoán được sau sự kiện nhảy núi, sinh ý có thể sẽ trượt trên diện rộng, nhưng không ngờ vậy mà là trực tiếp bế vườn luôn, khó trách đã sắp tới giữa trưa rồi, nhưng lại không nhìn thấy một người du khách nào.

Giang Kiều tức giận tới mức trực tiếp đóng cửa, lên lầu.

"Đóng cửa tiệm rồi hả? Sao hôm nay lại lên sớm như vậy?"

Bạch Nguyệt Linh nghe tiếng bước chân, quay lại đúng lúc nhìn thấy Giang Kiều đang lên lầu.

"Không người, không đóng thì làm gì?" Giang Kiều tức giận nói.

Bạch Nguyệt Linh chần chờ vài giây, chậm rãi hỏi: "Sinh ý không tốt, không phải là bởi vì ta nhảy núi tạo thành đấy chứ?"

Giang Kiều ngước mắt nhìn bộ dáng phong hoa tuyệt đại của nàng, nhúc nhích môi dưới, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

"Thật có lỗi, ta cũng không biết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy."

"Được rồi."

"Hôm nay hai người đề ra nghi vấn với ngươi thật lâu chính là cảnh sát đúng không?"

"Ngươi đã nghe được?"

"Ừ."

Giang Kiều không ngừng dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, sửa sang lại tin tức đã biết trước mắt.

"Tin tức bọn họ nắm giữ nhiều hơn so với người bình thường rất nhiều, nếu như ngươi trực tiếp hiện ra trước mặt bọn họ, đoán chừng bọn họ chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra ngươi, nhưng tin tức tốt là, trừ ngươi cùng ta ra, những người khác đều không biết thân phận chân thật của người nhảy núi, internet sẽ ghi nhớ, nhưng tuyệt đại đa số bạn trên mạng sẽ không nhớ, đợi một đoạn thời gian chuyện này cũng sẽ bị chậm rãi hòa tan, tiếp đó không giải quyết được gì."

Bạch Nguyệt Linh nhẹ khẽ gật đầu: "Vậy tin tức xấu thì sao?"

"Dạo gần đây nếu ngươi muốn đi ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang, Tiên Nữ Phong sẽ đóng cửa một đoạn thời gian, nói cách khác, cửa hàng sẽ có một đoạn thời gian không có thu nhập, cho dù chỉnh đốn và cải cách kết thúc mở cửa lại, số lượng du khách cũng sẽ giảm mạnh."

"Thực xin lỗi."

Hai người lâm vào một đoạn thời gian rất lâu trầm mặc.

"Giang Kiều."

Bạch Nguyệt Linh cắn cắn bờ môi, bỗng nhiên nhìn hắn.

"Hả?"

"Ta một mực gây cho ngươi thêm phiền phức, có lẽ, ta thật sự không thích hợp sinh hoạt hiện đại, nếu không, ta vẫn là rời đi thôi, tổn thất đã gây cho ngươi, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù lại."

Mặt mày Giang Kiều co lại.

Ngươi không đi theo giúp ta thì thôi, gây họa xong liền muốn bỏ chạy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK