Giang Kiều nhìn chằm chằm cuốn《 Đấu Phá Thương Khung 》trong tay nàng, khóe miệng giật giật.
Vãi chưởng, chủ quan rồi.
"Dị hỏa, chính là vật tạo hóa của thiên địa, có thể đốt núi nấu biển, bá đạo vô cùng, nếu như có thể thu phục, có lẽ ta có thể khôi phục được một bộ phận tu vi."
Thấy Giang Kiều không nói lời nào, Bạch tiên tử tiếp tục nói: "Nhưng mà chỗ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa có Xà tộc thủ hộ, đối với ngươi mà nói quá mức nguy hiểm, ngươi chỉ cần đưa ta tới đó là được."
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của nàng, Giang Kiều trầm mặc, sau một hồi nhúc nhích bờ môi: "Nếu như ta nói những thứ viết trên này đều là giả dối, ngươi có tin không?"
Bạch Nguyệt Linh nhìn quyển sách trong tay một chút, lại nhìn Giang Kiều một chút: "Đây chính là ghi chép trong trong thư tịch viễn cổ sử thi, từng có Đấu Đế tồn tại, tu vi có một không hai, có thể phá vỡ thương khung."
"Đúng vậy."
Giang Kiều vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng nó là giả, ngươi có thể lý giải thành chuyện xưa của những người ngâm thơ nhàm chán viết ra, nhưng bởi vì chuyện xưa kể quá hay, bình thường có vô số người tâm trí hướng về, vì vậy trở nên rất dễ bán, tiếp đó liền xuất hiện ở nơi đây."
"Không đơn thuần chỉ có cuốn《 Đấu Phá Thương Khung 》này, toàn bộ sách ở dưới khu này, chuyện xưa viết ở bên trong đều là giả dối, nghiêm chỉnh mà nói, đây không tính là tri thức hữu dụng, chỉ là tiểu thuyết mọi người dùng để tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi."
Bạch Nguyệt Linh lập tức ngơ ngẩn, bên trong tiệm sách xuất hiện nhiều sách kiểu này như vậy, nếu có người tin là thật, lấy ra tu luyện, không phải sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?
"Vậy cái gì là thật?" Nàng lại hỏi.
Giang Kiều đưa quyển《lịch sử phát triển cận đại》trong tay tới.
"Đây là lịch sử huyết lệ phát triển cận đại của quốc gia này, sau khi xem xong ngươi sẽ biết rõ xã hội hòa bình bây giờ là không dễ, nếu như lần nữa xuất hiện kẻ xâm lược, chắc chắn sẽ là cục diện không chết không thôi."
Bạch Nguyệt Linh cúi đầu nhìn bìa mặt cuốn sách toàn khói thuốc trước mặt.
Kẻ xâm lược, là đang nói nàng sao?
Xem ra, nhất định phải cẩn thận giấu kỹ hơn nữa.
"Ừ, ta nhớ kỹ rồi." Bạch tiên tử liên tục gật đầu, ánh mắt kiên định.
Giang Kiều có chút buồn bực, lúc bình thường sao không thấy nàng nghiêm túc đối đãi như thế này.
Trước quầy tính tiền, hai người từ trong tiệm sách ra ngoài, Giang Kiều nhìn đồng hồ cảm thấy không sai biệt lắm liền dẫn theo nàng trở lại cửa hàng điện thoại một chuyến.
"Đúng là bo mạch chủ đã bị cháy, hiện giờ đã đổi cái mới giúp ngài rồi, nếu như bình thường ngài có thói quen lưu trữ dữ liệu trên đám mây, thì chỉ cần đăng nhập tài khoản là có thể tìm lại số liệu bên trong."
Giang Kiều nhìn, bo mạch chủ bị đốt trọi đã được hoàn toàn thay đổi, bây giờ có thể được miễn phí một cái mới, rất vừa lòng thỏa ý.
Về phần dữ liệu, trong điện thoại chỉ có một tấm ảnh, mất liền mất, không có gì đáng tiếc.
"Cảm ơn nha."
"Điện thoại đã sửa xong, đồ vật nên mua cũng đã mua, bây giờ chúng ta trở về sao?"
Giang Kiều cười nói: "Nhanh như vậy liền muốn trở về rồi? Cảm thấy trong nội thành không tốt sao? Trên núi vắng ngắt, nào có phồn hoa như trong nội thành?"
Bạch Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hắn: "Ta vẫn thích ở trên núi hơn, ít nhất không khí tốt hơn một chút, ở trong thành thị thời gian lâu dài, tính mạng liền ngắn đi."
Giang Kiều hô hấp trì trệ.
Vậy những người trẻ tuổi luôn hướng tới những thành phố lớn, là ngại mạng mình sống quá dài sao?
"Được rồi, bây giờ đúng lúc giữa trưa, ăn bữa cơm trưa rồi về."
Bạch Nguyệt Linh lặng lẽ gật đầu, nàng có thể ích cốc, nhưng Giang Kiều không làm được.
Hai người đi dạo trên đường một lát, mặt trời bất tri bất giác từ bên trong tầng mây ló ra, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng cây yểu điệu, làm cho khí trời đầu mùa đông mang đến một tia ấm áp.
"Ngoại trừ thiên địa linh khí, người tu tiên các ngươi có phải còn có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, từ đó cường đại bản thân?" Giang Kiều ư ư a a duỗi lưng một cái, đột nhiên hỏi.
"Nhật nguyệt tinh hoa?" Bạch Nguyệt Linh nhàn nhạt lắc đầu, "Chưa từng nghe nói qua."
"Không phải sao?" Giang Kiều ngạc nhiên, bất kể là chuyện tiên hiệp hay là huyền huyễn, hầu như đều có cái thiết lập này.
"Theo ý của ngươi, bản chất của mặt trời là cái gì?"
"Một đoàn hỏa cầu thiêu đốt."
"Mặt trăng thì sao?"
"Một viên tinh cầu bình thường."
"Tại sao nó lại sáng?"
"Phản xạ ánh sáng mặt trời."
"Cho nên, ngươi nói nhật nguyệt tinh hoa chính là ánh sáng mặt trời? Hoặc là nói là năng lượng do hỏa diễm thiêu đốt phóng ra?"
Giang Kiều lập tức nghẹn họng.
"Linh khí là một loại vật chất đặc thù, quả thật có tu sĩ dựa vào Thái Dương Chân Hỏa để tu hành các loại pháp môn đặc thù, nhưng mà đa số đều là phụ trợ. Nếu như ánh mặt trời đồng đẳng với linh khí, dựa theo loại phương thức phóng thích vô tận này, đã sớm phóng hết không còn."
Giang Kiều giống như đã nghe hiểu, nhưng lại giống như nghe không hiểu.
Được rồi, hắn cũng không phải người tu tiên, chỉ biết là không còn mặt trời thì thế giới sẽ nghênh đón tận thế, về phần linh khí là vật gì, không liên quan gì với hắn.
Hai người đi vào một nhà hàng món cay Tứ Xuyên mà Giang Kiều cảm thấy coi như không tệ, bây giờ là giữa trưa, đúng lúc là giờ cơm, người ngồi xuống ăn cơm tương đối nhiều.
Bạch Nguyệt Linh ngửi ngửi bên trong toàn mùi thuốc lá, nhíu nhíu mày, đứng trước cửa quán không muốn tiến vào, Giang Kiều quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn trong tay những người bên trong đang kẹp thuốc lá, biết rõ nàng rất ghét.
"Nếu như ngươi thật sự đói, ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi, không vào trong đó." Nàng lẳng lặng nói.
"Được rồi, chúng ta đổi một quán khác, tìm một nơi không nhiều người lại an tĩnh một chút vậy."
Bạch Nguyệt Linh lần đầu tiên đi vào thành thị hiện đại, để một mình nàng đợi ở bên ngoài, Giang Kiều cũng lo lắng, vạn nhất có tên không có mắt muốn tìm nàng xin số liên lạc thì sao?
Có số liên lạc hay không là một chuyện khác, chủ yếu là sợ nàng đánh người ta chết.
Cuối cùng hai người chuyển qua bảy tám ngã rẽ, đi vào một tiệm mì thoạt nhìn có chút lâu năm, có lẽ là cách đường cái tương đối xa, vắng vẻ chỉ có một người đang ăn mì, lão bản nấu mì là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi.
"Tuy rằng bề ngoài của tiệm mì kém một chút, nhưng nhìn qua cũng không phải là những người tiêu tiền mua công thức nấu, mà là truyền thừa kỹ nghệ lão luyện mấy mươi năm, đáng tin cậy." Giang Kiều quay đầu nói với Bạch Nguyệt Linh.
Đối với điều này, Bạch Nguyệt Linh cũng không nhận thức nhiều lắm, đối với nàng mà nói, vài thập niên thật sự là quá ngắn.
"Tiểu tử nhãn lực rất tốt, tiệm mì này đầu tiên là ông nội ta truyền cho cha ta, tiếp đó là cha ta truyền cho ta, đáng tiếc, tên oắt con nhà ta chết sống không muốn nhận, coi như là tới trên tay của ta là đi đến điểm cuối cùng rồi." Lão bản cười lắc đầu.
"Lão bản, con cháu đều có phúc của con cháu, xã hội hiện đại làm gì không kiếm được tiền? Ngài nói có đúng hay không? Lại nói trở lại, con trai của ngài làm công việc gì?"
"Tham gia quân ngũ." Lão bản nhếch miệng cười một cái, có chút tự hào.
"Con em nhân dân quân đội, quân dân nối tình cả nước. Những thứ khác không nói, chỉ có hai chữ, đáng tin!" Giang Kiều giơ ngón tay cái lên.
Nghe khách nhân khen con của mình, lão bản lộ ra vẻ mặt thật cao hứng: "Hai vị ăn mì gì?"
"Hai phần tương miến, làm khô."
"Cô gái kia thì sao?"
Giang Kiều nhìn Bạch Nguyệt Linh, nói khẽ: "Ăn chút gì không? Dung nhập sinh hoạt, một ngày ba bữa tự nhiên cũng là một bộ phận."
Bạch tiên tử do dự một lát, gật đầu.
"Muốn ăn cái gì?" Giang Kiều ngẩng đầu nhìn vào menu trên tường: "Nơi này có mì cuộn, phở, mì trộn, mì thịt bò, mì trứng gà..."
"Một bát mì trắng là được."
Giang Kiều cười ha hả quay lại: "Lão bản, đã nghe được chưa? Một bát mì trắng, không thêm ớt."
"Mì trắng? Có yêu cầu đặc biệt gì không?" Lão bản nhíu mày.
"Không có, cứ làm theo bình thường thôi, ông tùy ý chế biến là được rồi."
...