• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại chuyện cảm hóa này, Giang Kiều chắc chắn cự tuyệt.

Tính cách của vị nữ ma đầu kia rất là vô thường, ai muốn cảm hóa thì người đó đi mà cảm hóa, dù sao hắn cũng không làm.

"Tý nữa ta muốn ra ngoài một chuyến." Bạch Nguyệt Linh nhìn hắn một cái, nói.

"Đi chỗ nào?"

Giang Kiều đang định đi tới phòng bếp làm bữa sáng liền dừng chân lại, đi ra bên ngoài, tình huống bình thường không phải là đi dạo một vòng quanh nhà sao.

"Đi tìm xem có phương pháp gì có thể ức chế sức mạnh của tâm ma hay không."

Hai đầu lông mày của Bạch tiên tử lộ ra một tia sầu lo, một ngày không giải quyết tâm ma, chính là một ngày có tai hoạ ngầm.

Về phần Giang Kiều, những lời nàng nói lúc nãy chỉ là một cách nói khác mà thôi, nàng không cho rằng một người phàm tục là có thể cảm hóa được ma chướng của chính mình, cho dù là cao tăng đắc đạo, chỉ sợ cũng chỉ biết vô tình trấn áp tâm ma của mình.

"Ngươi muốn rời khỏi nơi đây?"

Bạch Nguyệt Linh di chuyển ánh mắt khỏi trên người của Giang Kiều, sau khi yên lặng trong chốc lát liền chậm rãi gật đầu.

"Mặc dù ta không cảm giác được thế giới này có bất luận chút linh khí gì, nhưng một chút danh sơn đại hà có lẽ sẽ có thể có thứ gì đó mà ta cần, chưa trừ diệt ma chướng, lòng ta khó có thể bình an."

"Ngươi còn chưa có hoàn toàn quen thuộc cái thế giới này, ngươi có thể đi nơi nào?"

Giang Kiều nhíu mày nói: "Xã hội hiện đại không phải giống như Tử Vi Tinh của ngươi, tuy rằng ngươi có thể không ăn không uống không ngủ, nhưng phương tiện giao thông thì sao? Đi đi lại lại trên đường? Một khi bị cảnh sát ngăn lại đề ra nghi vấn về thông tin thân phận, ngươi lại không có bất kỳ lai lịch nào, đoán chừng sẽ bị tạm thời nhốt lại, đến lúc đó ngươi còn đi trừ tâm ma thế nào được nữa?"

Bạch Nguyệt Linh há to miệng, trầm mặc, ở cái thế giới này, không có thân phận thật sự là nửa bước khó đi.

Giang Kiều không để ý tới sự trầm mặc của nàng, tiếp tục nói: "Hơn nữa cái thế giới này nhiều người xấu hơn so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều, cho dù ngươi có thể kiềm chế xung động, nhưng ngươi không thể ngăn cản người khác sinh ra ác ý đối với ngươi."

"Chỉ cần người khác phát hiện ra sự bất phàm của ngươi, lần sau đối mặt với ngươi có lẽ chính là quân đội võ trang đầy đủ, đoán chừng không đợi tâm ma của ngươi hoàn toàn khôi phục, ngươi đã thân tử đạo tiêu!"

"Vậy cũng tốt hơn so với việc để tâm ma làm loạn thiên hạ."

Bạch Nguyệt Linh cắn cắn môi nói, người tu tiên lấy việc tạo phúc cho sinh linh một phương làm chủ, chứ không phải là làm loạn.

Giang Kiều nắm tay lại, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

"Huống chi, trong xã hội hiện đại, 9 phần 10 danh sơn đại hà đều đã biến thành khu danh lam thắng cảnh, ngươi muốn đặt chân tới đó còn phải trả tiền vé vào cửa, ngươi lấy đâu ra tiền? Nếu như tự tiện xông vào, nhân viên công tác sẽ báo cảnh sát, sau đó bắt ngươi lại."

Bạch Nguyệt Linh tiếp tục trầm mặc, vừa rồi nàng đã âm thầm suy diễn rất nhiều lần, kết quả cũng đều không sai biệt lắm như Giang Kiều nói, nàng sẽ xúc phạm pháp luật, sau đó liền bị nhốt vào ngục giam, đây không phải là cục diện mà nàng mong muốn.

Giang Kiều đi qua, rót cho nàng một cốc nước ấm, để cho nàng tỉnh táo lại đã: "Ngươi không là Tiên Đế sao? Một cái tâm ma mà thôi, lại khiến ngươi căng thẳng thành bộ dạng như vậy?"

"Nếu như thế giới bởi vì ta mà hủy diệt, ngươi có còn cảm thấy đây không phải là chuyện gì nữa không?" Bạch Nguyệt Linh nhấp một ngụm nước, nhẹ nhàng hỏi lại.

Hô hấp của Giang Kiều thoáng trở nên trì trệ.

"Ngươi ước chừng còn có thể ức chế tâm ma bao lâu?"

"Có lẽ 10 năm, có lẽ 100 năm, cũng có lẽ sớm hơn."

Giọng nói đạm mạc của Bạch Nguyệt Linh mang theo một chút đắng chát, bây giờ điều nàng có thể làm chỉ là dùng đạo tâm của mình thủ vững bản thân, nhưng vạn nhất đạo tâm bị hao tổn, tâm cảnh thiếu sót, nàng có khả năng sẽ không bao giờ khống chế và hiểu rõ được tâm ma nữa.

Giang Kiều cảm thấy có chút đau răng, vì sao loại lựa chọn cứu vớt thế giới này lại xuất hiện ở trên người của hắn?

Hơn nữa thế giới hủy diệt còn không phải bởi vì thế chiến lần thứ ba, mà là vì một cái tâm ma, nghe có chút hơi điêu, nhưng Giang Kiều lại không thể không tin.

"Chân mọc ở trên người của ngươi, nếu ngươi muốn đi, ta không ngăn được ngươi."

Giang Kiều hít sâu một hơi, giương mắt nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

"Nhưng ta muốn nói là, thời gian 10 năm nói lâu không lâu nói ngắn không ngắn, trong lúc này, có lẽ chúng ta sẽ tìm được những phương pháp khác để giải quyết vấn đề tâm ma, ta là người vệ đạo của ngươi, nếu ngươi tin tưởng lời của ta, liền lưu lại."

Sau khi suy nghĩ sâu một lát, Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu.

Đợi trải qua một đoạn thời gian, tới khi nàng hoàn toàn hiểu rõ cái thế giới này, có lẽ có thể sử dụng những vật khác thay thế linh khí, tri thức khoa học càng là nhu cầu cấp bách hiện giờ của nàng.

Nếu như thật sự không được, cũng chỉ có thể vào một khắc nàng lột xác thành ma, để cho Giang Kiều giết chết nàng!

Giang Kiều nhìn tâm cảnh Bạch Nguyệt Linh đã bình phục lại, ngữ khí cũng thoáng thả chậm: "Ta chuẩn bị làm trứng chần nước sôi, ngươi cũng ăn chút chứ?"

Nàng lắc đầu, hiện giờ nàng không có tâm tình gì cả.

"Hoảng sợ cả ngày cũng không được gì, ngươi cứ như vậy chẳng phải là càng cho tâm ma có thêm càng nhiều cơ hội phát triển hơn sao? Tư cách là một vị Tiên Đế, ngươi có lẽ càng hiểu đạo lý như vậy hơn ta mới phải chứ."

Bạch Nguyệt Linh nói không lại được hắn, nàng phát hiện, về việc giảng đạo lý này, mình còn nói không lại một phàm nhân.

Cuối cùng Giang Kiều bật bếp nấu hai phần trứng chần nước sôi, một người một trứng, phối hợp với sữa mùi yến mạch cùng với sandwich bánh mì làm bữa sáng, vừa vặn đủ ăn.

"Tí nữa ta phải tiếp tục mở cửa tiệm, nếu như ngươi cảm thấy ở trong nhà nhàm chán, có thể đi dạo bốn phía trên Tiên Nữ Phong, tuy nói không phải là danh sơn đại hà gì đó, nhưng ở quanh đây cũng coi như có chút danh tiếng, nói không chừng có thể có thứ mà ngươi cần." Giang Kiều bỏ thìa xuống nói.

Bạch Nguyệt Linh khô khốc nuốt xuống một chút lòng đỏ trứng, sau đó gật đầu, ý vị món này không tồi, nhưng mà mùi tanh trứng gà hơi đậm.

"Không ngon sao?"

"Cũng tàm tạm, chỉ là vẫn chưa ăn quen." Nàng uống một ngụm sữa nhỏ, cuống họng lập tức thoải mái hơn một chút.

"Khẳng định không so được với trứng tiên cầm mà ngươi từng nếm qua rồi."

Ngữ khí Giang Kiều có chút bất đắc dĩ nói: "Xã hội hiện đại chính là như vậy, cái gì cũng công nghiệp hoá, nuôi trồng nông nghiệp cũng dùng thức ăn tăng trưởng, vốn cần thời gian hơn nửa năm, hiện giờ chỉ cần thời gian vài tuần liền có thể trưởng thành, vì để thực phẩm có vị phong phú, mùi vị tốt hơn, một chút hiệu buôn nhà máy vô lương bắt đầu lạm dụng chất phụ gia, còn có cơ sở ngầm bán các loại dầu ngoài, đúng là hoàn toàn không tính là khỏe mạnh."

"Ngươi đã biết rõ ràng như thế, vậy mà vẫn còn ăn những thứ này?" Bạch Nguyệt Linh khó hiểu.

"Đúng vậy, nhưng có biện pháp nào đâu, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng quyết định, ví dụ như giá cả tiện nghi, thức ăn nhanh dễ làm hơn, cho thêm chất phụ gia sẽ khiến thực phẩm đẹp hơn ngon hơn so với chính mình làm...."

"Khó trách những phàm nhân ta nhìn thấy trên đường cả đám đều tương tự với ngươi, thân thể yếu đuối, bên trong hao tổn nghiêm trọng, trình độ bụi độc sâu nặng không giống nhau."

Bạch Nguyệt Linh lắc đầu, độc tố hội tụ từ nhỏ, làm sao có thể có tuổi thọ lâu dài được chứ.

Giang Kiều liếc qua phần trứng chần nước sôi nàng cắn một cái sau đó không chạm tới nữa, bỗng nhúc nhích bờ môi.

"Nếu như không ăn được mà nói, vậy không cần ăn nữa, lần sau ta sẽ đi tới chỗ hộ nông thôn mua chút trứng gà ta, như vậy thì vị và giá trị dinh dưỡng đều sẽ tốt hơn một chút."

"Ta... Ta sẽ tập quen." Bạch tiên tử cắn cắn môi.

"Không sao cả, chút này không tính là lãng phí."

Giang Kiều nở nụ cười, đứng dậy thu dọn bàn ăn.

Hắn bưng chén trở lại phòng bếp, nhìn nửa phần trứng chần nước sôi còn dư lại trong bát nàng, nghĩ đến một vị lão nhân nói không thể lãng phí đồ ăn, vứt hết đi không khỏi thấy quá đáng tiếc.

Sau khi do dự một chút, hắn dùng thìa đút toàn bộ trứng chần nước sôi vào trong miệng.

"Vậy, ngươi có muốn ta giúp một tay hay không..."

Bạch Nguyệt Linh đi đến cửa phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Giang Kiều ăn tươi phần trứng chần nước sôi nàng ăn còn thừa lại, còn liếm liếm thìa.

Giang Kiều vừa nghe thấy giọng của Bạch Nguyệt Linh, cả người cứng ngắc quay đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch tiên tử.

"Không phải... Chuyện này, ngươi hãy bình tĩnh nghe ta giải thích!"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK