• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trờ từ từ nghiêng tây.

Giang Kiều ngồi ăn rồi chờ chết nằm trên ghế sa-lon, nhìn Bạch Nguyệt Linh chơi trò chơi đến trưa, nguyên lai có đôi khi nhìn người ta chém giết lung tung trong game cũng đã ghiền như vậy.

Vào thời điểm này, điện thoại đang sạc trên bàn bỗng nhiên vang lên, Bạch Nguyệt Linh nhìn thoáng qua.

"Giang Kiều, điện thoại của ngươi."

"Ờ, ta nhìn xem."

Nhìn số người gọi đến, Giang Kiều hơi ngẩn người một chút.

"Ai gọi cho ngươi đấy?"

"Cha ta..."

"Vậy ngươi còn không tiếp?"

Ánh mắt Giang Kiều phức tạp, bấm nghe điện thoại, còn chưa mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới một giọng nói khàn khàn điềm đạm.

"Nhi tử, nghe nói cảnh khu bên đó đóng cửa rồi, lúc nào về nhà?"

Giang Kiều lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Linh, hỏi ngược lại: "Mẹ, ngươi lại mất tiếng rồi hả?"

"Trẻ con trong lớp giống như là ngươi khi còn bé vậy, cả đám đều không khiến cho ta đỡ lo, ta nói ngươi đừng có mà chuyển chủ đề, cha của ngươi nhớ ngươi, hỏi ngươi lúc nào về nhà."

Giang Thiên Thành đang lái xe mặt già đỏ lên, la lớn: "Xuy xuy xuy, ai nhớ nó? Không tự hối lỗi cho tốt, ta sẽ không cho nó về nhà!"

"Chỉ biết mạnh miệng! Nghe ta nói, nhi tử, đừng nghe lời cha của ngươi, gần một tháng không đoàn tụ rồi, hôm nay chúng ta làm nồi canh thịt dê đi?"

Nghe giọng của phụ hoàng và mẫu hậu trong điện thoại, sắc mặt Giang Kiều phức tạp.

"Mẹ, ngươi và cha ăn trước đi, qua một thời gian ngắn ta lại trở về."

Giang Thiên Thành hự hự hai tiếng: "Thấy chưa, ta đã nói tiểu tử kia khẳng định không đến, đi đi đi, quay về thôi."

Hạ Thanh Hà trừng mắt nhìn sang: "Nếu không ta lôi ngươi tới đây làm gì? Đừng có cả ngày nghĩ tới mấy cái linh tinh nữa, nhanh lái xe!"

Quát xong, giọng của nàng đảo mắt lại trở nên điềm đạm: "Nhi tử, chúng ta lập tức tới chân núi rồi, ngươi chỉnh đốn một chút, 5 phút đồng hồ nữa là tới."

Không đợi Giang Kiều trả lời, Hạ Thanh Hà lập tức cúp điện thoại.

Hắn và Bạch Nguyệt Linh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Giang Kiều có chút đau đầu, hai người này trước khi đến toàn không nói trước, luôn tiên trảm hậu tấu, quấy rầy sắp xếp của hắn.

Bây giờ nên làm gì?

Dựa theo tính cách mẫu hậu của hắn, nhất định sẽ lên lầu kiểm tra tình huống sinh hoạt dạo gần đây của hắn có ổn không.

"Vậy... Ngươi vào trong phòng trốn tạm chút?" Hắn quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Linh.

"Vì sao? Bọn họ là cha mẹ ngươi, vì sao ta phải sợ?" Bạch tiên tử thần tình lạnh nhạt, nàng đường đường là Tiên Đế, chưa từng sợ ai?

"Trong chốc lát không nói rõ ràng với ngươi được."

Giang Kiều thúc giục nàng đi vào nhà, nếu như thật sự bị cha mẹ hắn phát hiện trong nhà có dấu một nữ nhân, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó.

Một phút đồng hồ sau, Hạ Thanh Hà lần nữa gọi điện thoại tới.

"Nhi tử, bảo an không để cho chúng ta lên núi."

Giang Kiều đại hỉ: "Cảnh khu đóng cửa rồi, ngoại trừ nhân viên công tác cảnh khu ra, không ai được tiến vào, hai người các ngươi nhanh trở về đi, khi nào ta rảnh ta sẽ về."

"Không được! Ngươi nhanh gọi điện thoại nói chuyện với bảo an một câu đi."

Giang Kiều im lặng, hắn cũng không tính là công nhân chính thức của cảnh khu, ở đâu ra quyền lực lớn như vậy.

Lúc này, hắn nghe giọng nói của Giang Thiên Thành.

"Được rồi, ta đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc cảnh khu rồi, bây giờ có thể tiến vào."

Điện thoại bị tắt, nụ cười trên mặt Giang Kiều lập tức cứng lại.

Hắn đứng ở ban công, nhìn thấy một chiếc SUV màu đen từ rất xa dần dần thò đầu ra khỏi sườn dốc.

Hơn mười giây sau, chiếc xe đã đỗ ở trước cửa hàng, Hạ Thanh Hà không thể chờ được nữa, bước từ trên xe xuống, nhìn lên Giang Kiều trên ban công lầu hai, cười mắng: "Ngươi đứng ở đó làm gì vậy? Còn không nhanh chóng đi xuống mở cửa cho ta?"

Giang Kiều tùng tùng chạy xuống lầu, nâng cửa cuốn lên, Hạ Thanh Hà nhìn con mình mặc áo ngủ lông nhung, trên chân xỏ dép lê, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Không phải đã kêu ngươi nhanh chóng chỉnh đốn lại rồi sao? Tại sao ngay cả quần áo vẫn chưa thay?"

Hắn méo miệng: "Ta không có trở về với các ngươi, thay quần áo làm cái gì?"

Giang Thiên Thành không quan tâm tới hắn, chắp tay sau lưng, tự động bước vào trong tiệm nhìn một vòng.

Ừ, mặt tiền cửa hàng coi như vệ sinh sạch sẽ, hàng hoá cũng so sánh đầy đủ, định giá coi như là hợp lý, hết thảy đều được quản lý ngay ngắn và rõ ràng, không có lộn xộn vô lương như trong tưởng tượng của lão.

"Sinh ý như thế nào?" Lão thuận miệng hỏi.

"Coi như cũng được." Giang Kiều cũng thuận miệng đáp.

"Cái gì gọi là coi như cũng được? Mỗi ngày thu vào bao nhiêu trong lòng ngươi không biết?" Giọng nói của Giang Thiên Thành trở nên nghiêm túc, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng của con mình liền tức mà không đánh ra được.

"Bình quân cũng khoảng hơn một nghìn tệ."

"Trừ lời lãi?"

"Lãi nguyên."

"Như vậy hơi ít? Bỏ chi phí, thuê nhà, tiền điện, cùng với tồn kho, ngày hôm nay ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

Hạ Thanh Hà nhìn hai người lại muốn cãi vã, nhanh chóng hòa giải.

"Không ít rồi không ít rồi, cho dù lãi ròng gọt giũa mỗi ngày chỉ có mấy trăm tệ, 1 tháng cũng hơn vạn, rất nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp cho dù tìm được công việc thật tốt, lúc đầu cũng không thể kiếm được nhiều như vậy."

"Ngươi cũng biết là vừa bắt đầu sao, tiền lương người khác sẽ phát triển, có ngày tăng lên, hắn có sao? Chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết, xem hắn về sau làm sao cưới vợ!"

"Đúng là như vậy, nếu không, ngài trợ giúp ta một chút?" Giang Kiều căn bản lơ đễnh, những lời như này, hắn đã nghe riết thành quen rồi.

"Cút cút cút, cút qua một bên đi."

Giang Thiên Thành mắng chửi, không hề cho sắc mặt tốt: "Lấy cho ta một bao Ngọc Khê."

"25 tệ, cám ơn."

"Ngươi ngay cả tiền của lão tử cũng thu?"

Giang Kiều bất đắc dĩ dang hai tay ra: "Không có biện pháp, mua bán nhỏ, thân phụ tử cũng phải tính toán rõ ràng."

"Còn dư không cần thối lại, tính ta hỗ trợ ngươi."

Giang Thiên Thành đen mặt móc ra 3 tờ 10 tệ lên từ trong ví tiền đưa cho hắn, tiếp đó hự hự đi lên lầu.

Cửa hàng này là do lão dựa vào quan hệ lấy xuống, ngay cả giấy phép buôn bán đều là lão tự mình chạy tới làm, có thể nói, Giang Kiều thuần túy là ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ mua bao thuốc còn phải dùng tiền của lão?

Tại sao lão lại sinh ra tên nhi tử không chịu cầu tiến như vậy chứ?!

"Quỷ hẹp hòi, năm tệ cũng coi như giúp đỡ?" Giang Kiều nhẹ giọng lầm bầm.

"Dù sao cũng là cha của ngươi, ngươi chọc tức lão như vậy làm gì?" Hạ Thanh Hà giận mắng.

Giang Kiều vẻ mặt vô tội nói: "Mẹ, là lão bắt đầu trước."

"Ngươi cũng không phải không biết tính khí thối của lão, không cần để ý đến lão."

Hai mẹ con một trước một sau lên lầu.

"Mẹ, trước kia ta đã nói với ngài rồi, khi ngài lên lớp, đừng cứ kích động hoài như vậy nữa, trường học không phải cho ngài một cái máy trợ giảng rồi sao? Lại không dùng?"

"Mỗi ngày nói lải nhải mấy giờ, nhiều đóa hoa cần chiếu cố như vậy, là ngươi, cuống họng của ngươi cũng rách."

Giang Kiều không khỏi tức cười, mẹ hắn là một người giáo viên tiểu học.

Giang Thiên Thành lên lầu liền đặt mông ngồi trên ghế dài, hoàn cảnh bố cục nơi này vẫn tương tự như lần trước, không biến hóa nhiều lắm, nhưng trong góc lại nhiều hơn một cái ổ mèo, bên trong có hai con mèo nhỏ một trắng một đen đang hợp thành một đoàn sưởi ấm cho nhau.

"Ngươi nuôi mèo?" Lão nhướng lông mày lên.

"Trong nhà kho có chuột, dùng thuốc diệt chuột không an toàn, lần trước ăn cơm xong đi dạo trên núi, nhìn thấy liền thuận tay nhặt về."

"Ngươi nói xem, ngươi ngay cả mình còn không nuôi sống được, còn nuôi mèo? Đừng chà đạp chúng nó." Giang Thiên Thành một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Cha, ngài nói ta liền nói ta, khỏi phải nói những cái khác được không, huống chi tại sao ta lại chà đạp chúng nó rồi hả? Ta có một miếng cơm ăn, thì chúng nó sẽ có một bát nước canh uống."

Giang Thiên Thành giận đến mức không biết nói cái gì, xé mở bao thuốc Ngọc Khê, lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng đang định đốt lên, Giang Kiều nhanh tay lẹ mắt lấy điếu thuốc đi, nghiêm mặt nói.

"Cha, không được hút thuốc trong nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK