Nữ nhân tung ra một chưởng, kèm theo tiếng thiên lôi gào rít giận dữ, khí thế cực kỳ kinh người.
Giang Kiều theo bản năng giơ tay lên ngăn ở trước mặt, gần như là ngay lập tức, hắn cảm nhận một dòng điện xuyên vào trong người, tứ chi run lên, kém chút nữa liền bại liệt ngã trên mặt đất, điện thoại bốc lên từng sợi khói trắng.
Tiên nữ hơi nhăn lông mày, cho dù không còn tu vi, cảnh giới của nàng vẫn còn, theo lý mà nói, có thể câu thông cùng thiên lôi trên trời, đánh tên phàm nhân này thành mẩu vụn, hóa thành đống tro màu xám, nhưng tại sao chỉ nghe một tiếng vang?
Chẳng lẽ toàn bộ pháp tắc của phiến thiên địa này đã tan biến?
Một lát sau, cuối cùng Giang Kiều cũng khôi phục từ trong trạng thái toàn thân tê dại, giương mắt nhìn tiểu tiên nữ phía trước một chút, lại nhìn điện thoại không ngừng tỏa ra khói trắng, cả người cũng choáng váng.
Tiểu tiên nữ thoạt nhìn yếu đuối trước mắt, thế mà lại là một người luyện võ, một chưởng liền trực tiếp đánh gãy điện thoại di động của hắn, còn có loại cảm giác tê tê dại dại như điện giật này, trong tay nàng cũng không có dùi cùi điện nha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đứng trong mưa gió, có chút hỗn loạn.
Hắn có ý tốt khuyên người ta về nhà, kết quả đần độn u mê bồi cả chiếc điện thoại di động của mình vào.
Nhưng mà, đây có được coi là cố ý hủy hoại đồ vật của người khác không?
"Nói! Ai phái ngươi tới? Hoang cổ thế gia, Phi Tiên vương triều, hay là Long Uyên động? Hoặc là Thánh Hư, Tiên Lăng, Địa Phủ, những cái cấm địa này? Bọn ngươi muốn bị diệt tông diệt tộc sao?" Tiên nữ mặt lạnh như băng, phát ra tiếng quát chói tai.
Giang Kiều gãi gãi đầu, những cái đó là cái gì đấy, ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của tên phàm nhân trước mặt, tiên nữ đứng chắp tay nhẹ giọng tự nói.
"Đúng rồi, không ai có gan đắc tội một vị Tiên Đế, dù bây giờ bổn tọa không có tu vi, đạo quả biến mất, nhưng vẫn vô địch hậu thế như cũ!"
Nghe qua thấy rất giống những người Chūnibyō, da mặt Giang Kiều giật giật.
"Mỹ nữ, cho dù ngươi giả ngây giả dại, khỏi phải nói Tiên Đế, cho dù ngươi là người đứng ở ngoài vòng pháp luật, cuồng đồ gì đó, ngươi vẫn phải đền điện thoại cho ta."
Vừa nãy hắn đã thử rất nhiều lần, điện thoại đã hoàn toàn không có phản ứng, điện thoại vừa mới mua không lâu, chưa dùng được mấy ngày đã ngoẻo rồi, mấy nghìn tệ chứ ít đâu, đau lòng muốn chết.
Tiên nữ mặt không cảm xúc nhìn hắn, nàng đã tự báo danh hào, từ lúc nào mà một tên phàm nhân cũng dám vô lễ như thế đối với Tiên Đế? Thật sự không sợ bị rút hồn ném vào thiên đăng thiêu đốt sao?
Nàng đi về phía trước, Giang Kiều kinh sợ lui về phía sau mấy bước, hắn có dự cảm, mình đánh không lại cái nữ nhân Chūnibyō này.
"Khục, có chuyện gì từ từ nói, nhất thiết đừng động thủ, việc bồi thường có thể bàn lại sau cũng được, lại nói, mưa lớn như vậy, ngươi thật sự không dùng ô sao?"
Tiểu tiên nữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, tắm mưa có thể cảm ngộ quy tắc thế gian tốt hơn.
Nàng tiếp tục xem tượng đá trước mắt, trải qua hàng năm chịu gió táp mưa sa, hàng ngày phơi nắng, Tiên Nữ Thạch đã sớm không còn diện mạo nguyên bản, chỉ còn lại đường nét cơ bản, chỉ có phía dưới nền có khắc lai lịch của Tiên Nữ Thạch, nhưng mà nàng nhìn không hiểu văn tự của thế giới này.
"Bổn tọa hỏi ngươi, nơi này là chỗ nào?"
Sau khi tiếp nhận giọng nói cổ quái của nàng, Giang Kiều không khỏi cảm thấy giọng của nàng rất linh hoạt kỳ ảo, nghe rất êm tai.
"Du Châu."
Hắn coi như bỏ qua cái danh xưng kỳ quái của nàng, sau đó lập tức phản ứng lại: "Không phải chứ, ngươi ngay cả nơi đây là đâu cũng không biết, còn chạy lên núi?"
Sắc mặt nữ nhân phức tạp, nàng giơ tay chỉ lên bầu trời: "Vừa từ trên ấy rơi xuống."
Nơi nàng độ kiếp rõ ràng là trên đỉnh trời, về phần tại sao lại đến chỗ này, nàng tạm thời không biết.
Giang Kiều ngẩng đầu nhìn mây đen vẫn đang có sấm sét vang dội, há to miệng, lại không biết nói như thế nào, cảm thấy không phải nàng điên rồi thì chính là mình điên rồi, thế mà lại có chút tin tưởng chuyện ma quỷ mà nàng nói ra.
Bởi vì bộ dạng của nàng thật sự không giống như là đang nói dối.
Hắn lại nghĩ tới vừa nãy mình nhìn thấy bóng người bị vô số tia chớp đánh trúng, thủ ấn cổ quái, một chưởng kèm theo dòng điện, vị nữ tử tiên khí bồng bềnh này...
Giang Kiều bỗng rùng mình một cái, da đầu run lên, chẳng lẽ...
"Ngươi là ai? Nhà ngươi ở đâu?"
"Bạch Nguyệt Linh, ở Tử Vi Tinh, đã tu đạo 9800 năm, thế nhân đều gọi bổn tọa là Bạch Đế."
Khi nói xong lời này, Bạch Nguyệt Linh không khỏi có một cỗ ngạo khí, kinh tài tuyệt diễm, Tiên Đế vạn cổ mới có, trừ nàng ra, bên ngoài còn có ai?
Giang Kiều hít một hơi lạnh, bị dọa ra cả người nổi da gà.
Thật sự là đã thấy qua rất nhiều tiểu thuyết, một khi tiếp nhận thiết lập Tiên Đế của nàng, vậy thì tất cả những thứ không hợp thói thường vừa rồi đều có thể giải thích.
Khá lắm, cmn thế mà lại là một vị tiên tử?
Không trùng hợp như vậy chứ?
"Tại hạ Diệp Phàm, xông Tinh Không Cổ Lộ, ngăn hắc ám náo loạn, lập lại Thiên Đình, thiên hạ cùng tôn, được thế nhân coi là Thiên Đế!"
Giang Kiều giơ cái ô lên, tự nhiên sinh ra một cỗ hào khí, nếu như là cố ý chọc ghẹo người mà nói, hắn cũng biết.
Bạch Nguyệt Linh trực tiếp nhìn chằm chằm vào hắn, còn tưởng rằng lúc trước mình nhìn nhầm, rất nghiêm túc nhìn lại mấy lần, sau đó khẽ lắc đầu, thần hồn ám nhược, đúng là phàm nhân, cốt linh khoảng chừng 20 tuổi, cái gọi là Thiên Đế cũng chỉ là đang dối gạt nàng mà thôi.
Trải qua vài câu đối thoại này, Bạch Nguyệt Linh đã biết được, bây giờ nàng không còn ở Tử Vi Tinh, ít nhất Tử Vi Tinh cũng không có chỗ nào tên là Du Châu, hơn nữa nơi đây còn không có chút linh lực, pháp tắc không hiện, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có thân Tiên Đế chứng đạo thành công.
Mà tên phàm nhân vô lễ này, có thể đủ trợ giúp nàng nhanh chóng hiểu rõ thế giới này.
"Ngươi vừa mới nói, nhà người cách nơi này không xa?"
Giang Kiều nhẹ gật đầu.
"Tốt lắm, dẫn bổn tọa qua đó."
Giang Kiều ngơ ngẩn, vừa nãy hắn đáp ứng đưa nàng về tiệm tránh mưa là một chuyện, hiện giờ nàng chủ động yêu cầu lại là một chuyện khác, hơn nữa ngữ khí lạnh lùng không để cho người khác phản bác kia của nàng khiến cho hắn thoáng có chút khó chịu.
Chủ yếu là hắn đánh không lại nữ nhân này, vạn nhất nàng mang ý nghĩ xấu với mình, muốn mạnh mẽ xâm chiếm hắn thì làm sao bây giờ?
"Làm sao? Ngươi không muốn? Đợi bổn tọa khôi phục tu vi, cho ngươi thiên đại cơ duyên."
Giang Kiều trầm ngâm một lát.
"Ngươi có phải muốn nói, ngươi là Tử Vi Tiên Đế hạ phàm, bây giờ mất hết pháp lực, cần ta tạm thời trợ giúp ngươi tu hành, đợi ngươi khôi phục tu vi, sẽ giúp ta trường sinh bất tử?"
"Không sai biệt lắm chính là như vậy." Bạch Nguyệt Linh gật đầu.
Giang Kiều bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nguyên lai vấn đề xuất hiện ở nơi đây, che giấu một hồi nhưng cuối cùng vẫn đã lòi đuôi ra.
Phần tử lừa đảo kiểu mới đúng không, nếu như là dùng tin nhắn, app phản lừa đảo quốc gia sẽ trực tiếp khẳng định đây là tin lừa dối, cho nên mới bắt đầu dùng phương pháp nguyên thủy nhất để thực hiện hành vi lừa đảo.
Cô nương này vóc người rất xinh đẹp, tại sao lại nhầm đường lạc lối ngộ nhập con đường như thế này cơ chứ?
Đoán chừng đã lượn lờ ở xung quanh đây hồi lâu, thấy hắn buôn bán mỗi ngày coi như không tệ, vì vậy dưới thời tiết dông tố này, diễn một trò hay với hắn, mục đích vẫn là lấy tiền của hắn.
Về phần làm hỏng điện thoại, rõ ràng là không để cho hắn có cơ hội báo cảnh sát.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền bị lừa rồi.
Nhưng mà hắn cũng có thể dùng tin tức này để phản ngược lại, trước tiên lừa nàng đến nhà mình, sau đó lại tùy thời báo cảnh sát, nói không chừng còn có thể phá hủy một tổ chức lừa đảo, lập đại công, được cục công an trao tặng danh hiệu "người dân ưu tú", từ đó liền không ngừng có sinh ý.
Sau khi nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, Giang Kiều nhìn nàng, nụ cười càng lúc càng rực rỡ.
"Không có vấn đề, không có vấn đề, nhà ta ở ngay phía trước, mời tiên tử đi theo ta."
...