Lúc đầu Bạch Nguyệt Linh còn tưởng rằng đây chỉ là một cái tinh cầu phàm nhân tương đối yếu đuối, sau khi xem hết những video này, nàng đã hoàn toàn thu về lòng khinh thị của mình, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi và thán phục với những người phàm tục có trí tuệ đó.
Sau khi bom hạt nhân nổ, uy lực tương đương với một kích toàn lực bình thường của Đế khí, tuy nói thứ này là đồ dùng một lần duy nhất, nhưng lại thắng ở việc có thể sản xuất.
Loại nội tình này, đã không kém gì một chút thế lực tiên môn uy tín lâu năm, thậm chí càng mạnh hơn.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của nàng, Giang Kiều quyết định tăng thêm một kiện tài liệu mạnh mẽ, nhất định phải để cho kẻ này biết được sức mạnh của khoa học kỹ thuật, hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ hiện thế xằng bậy của nàng.
"Trong thời kỳ ngươi toàn thịnh, có thể sinh ra bao nhiêu lực phá hoại?" Hắn hơi có vẻ tùy ý hỏi.
"Cấp bậc ‘Tiên’ trên chiến trường thường lấy vũ trụ làm nền, thân thể Tiên hùng vĩ vô biên, có thể tự tạo ra thế giới hoặc là hủy diệt thế giới, dưới cơn giận dữ, ta lấy chín viên tinh thần làm mũi tên, lấy tinh quang đầy trời làm cung, bắn chết Vực Ngoại Thiên Ma."
Sau khi Bạch Nguyệt Linh suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà công kích trình độ đó đồng dạng cũng sẽ phải trả đại giới khó có thể tưởng tượng."
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng Giang Kiều vẫn bị miêu tả của nàng làm cho rung động tâm thần, tiên tử hắn tùy ý nhặt về nhà rõ ràng có thể tiện hủy tay diệt một ngôi sao? Thật là biến thái!
"Thật ra nhân loại cũng có loại công kích trình độ này, thậm chí càng mạnh hơn." Hắn hít sâu mấy hơi, chậm rãi nói.
Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên quay đầu, dùng vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn hắn.
Nàng tu đạo gần vạn năm mới có thực lực cường đại như thế, mà nhân loại của thế giới này nghe nói văn minh mới ngắn ngủi 5000 năm, bom hạt nhân cũng đã đủ đáng sợ, thế mà vẫn còn có vũ khí cường đại hơn?
Giang Kiều âm thầm tự trấn định mình, mở một cái video, tiêu đề viết "Chiến hạm khai pháo lập tức hủy diệt ngôi sao".
Trong tinh không bao la bát ngát, một chiếc phi hạm thân dài mười mấy km lẳng lặng lơ lửng, phía trước là hành tinh mục tiêu, trong nháy mắt tiếp theo chiến hạm nã pháo, chùm laser rực rỡ lấy tốc độ ánh sáng bắn trúng mục tiêu, lại bắn thủng tâm hành tinh, sau đó toàn bộ hành tinh nổ thành mảnh vụn.
Trong mắt Bạch tiên tử lộ ra cảm xúc chấn động, thật sự là lực công kích cường đại không thể tưởng tượng, một pháo kích này, nếu trúng mục tiêu, ngay cả Tiên cũng có thể giết!
Nhìn bộ dạng tâm thần bất ổn của nàng, Giang Kiều nhanh chóng tắt website đi, quyết không thể để cho nàng phát hiện đây là giả dối, ít nhất tạm thời không thể.
"Cái thế giới này của các ngươi, thật đúng là cường đại..."
Bạch Nguyệt Linh thổn thức không thôi, may mắn nàng cũng không có cái loại dục vọng thống trị thế giới, nếu làm địch cùng cái thế giới này, với trạng thái bây giờ của nàng, đoán chừng sẽ chết rất khó coi, điều này cũng khiến nàng càng thêm kiên định quyết tâm dung nhập hồng trần của mình.
"Đây đều là sức mạnh của khoa học." Giang Kiều rất hài lòng với nét mặt bây giờ của nàng.
Tuy rằng trong điện ảnh khoa huyễn còn có vũ khí càng cường đại hơn như lỗ đen, mảnh giấy hai chiều, nhưng hắn không định tiếp tục mở video nữa, dẫu sao ngay cả hắn một phàm nhân đều có thể liếc mắt nhìn ra là giả, rất dễ dàng lộ đuôi, không đáng tin cậy.
"Ngươi có cái loại... Nỏ? Có thể tuỳ tiện xuyên kim liệt thạch hay không?"
"Ngươi nói là súng lục?"
Nguyên lai nó được kêu là súng lục sao, Bạch Nguyệt Linh khẽ gật đầu.
"Bởi vì vật kia quá mức nguy hiểm, ở trong thế giới chúng ta nó thuộc về hàng cấm, chỉ có một số nhóm đặc thù như chính phủ hoặc là quân đội mới có tư cách nắm giữ."
Giang Kiều nhìn biểu cảm trầm tư của nàng, tiếp tục nói: "Xã hội hiện đại tôn trọng hòa bình, ra lệnh cấm dùng vũ khí, dân chúng bình thường chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được, những nhân tố không ổn định khác cứ giao cho quốc gia giải quyết."
"Ý là, chỉ cần ta không để lộ mình ra, sẽ rất an toàn?"
"Đúng."
Giang Kiều cười rộ lên, xem ra kế hoạch rất thành công, đã lưu lại hạt giống thế giới này rất nguy hiểm trong đáy lòng của nàng.
"Người bình thường sinh hoạt như thế nào?" Bạch tiên tử suy tư một lát sau đó hỏi.
"Làm việc, giải trí, vui chơi, dạo phố, nghe nhạc, xem phim, cũng có người ngồi ăn rồi chờ chết, chơi bời lêu lổng."
"Vậy còn ngươi?"
"Ngươi cũng thấy rồi đấy, dưới lầu chính là cửa hàng mà ta mở, ban ngày liền ngồi chờ người tới mua hàng, buổi tối chính là thời gian giải trí, nếu lười quá thì đóng tiệm, đi vào nội thành tùy tiện dạo phố."
Bạch Nguyệt Linh tự nói: "Nghe có vẻ cực kỳ tự do."
"Có thể nói như vậy."
Giang Kiều có phần bất đắc dĩ, thật ra hắn cũng là loại người ngồi ăn rồi chờ chết kia.
Hắn là con một, học khoa chính quy ngành công nghệ thông tin chuyên nghiệp, sau khi rời đi nơi khác, trong nhà có hai căn hộ, cha hắn làm việc trong một công ty nhà nước nào đó, mẹ hắn là giáo sư nhân dân, quan hệ cũng không tệ, có thể nói chỉ cần hắn muốn tìm một phần công việc thật tốt sẽ không khó, nhưng hắn lựa chọn nằm ngửa.
Vì vậy hắn liền mở một cửa hàng tiện lợi trên cảnh khu Tiên Nữ Phong này, cha mẹ hắn giận đến mức cấm hắn về nhà, nói hắn làm việc không đàng hoàng, làm mất mặt gia đình, về quê chăn heo cũng có tiền đồ hơn so với việc mở quầy bán quà vặt, trừ phi hắn có thể mở cửa hàng tiện lợi thành đại lí, chuỗi hệ thống.
Đối với những lời này, Giang Kiều chỉ là lặng lẽ bĩu môi.
Trong xã hội hiện giờ, người bình thường vất vả khổ cực hơn nửa đời người cũng không mua nổi một căn hộ, nào có ai cả ngày ngồi trên cảnh khu thu tiền ngon như hắn?
Kiếm được không ít tiền, cuộc sống còn rất thoải mái, thời điểm bận rộn nhất cũng chỉ là lúc nhập hàng.
Giang Kiều lấy lại tinh thần, phát hiện Bạch tiên tử vẫn cúi đầu trầm tư như trước, hắn nhìn đồng hồ, nguyên lai đã muộn như vậy.
"Có phải ngươi là cô nhi hay không?" Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên nói, ngữ khí vô cùng thương cảm.
Giang Kiều: "???"
"Đã qua lâu như vậy, ta vẫn không thấy người nhà của ngươi, mạo muội thu lưu một người xa lạ, nhất định sẽ rất khó khăn cho ngươi đúng không?" Nàng suy nghĩ một chút nói.
"Phụ mẫu vẫn còn tại thế, thân thể khỏe mạnh, không phiền nhọc đến tiên tử để tâm, về phần vấn đề thu lưu ngươi, tạm thời không cần phải xen vào." Giang Kiều tức giận trả lời một câu.
"Bọn họ đâu?"
"Chúng ta không ở cùng một chỗ, bọn họ ở trong thành phố."
"À, hóa ra đã ở riêng."
"Ở nơi chúng ta, thành thân mới xem như ở riêng."
Bạch Nguyệt Linh có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, phàm nhân mười mấy tuổi đã thành thân, người này đã hơn hai mươi tuổi rồi, lớn như vậy rồi còn chưa lấy thê tử.
"Đáng thương, không ai thích ngươi đúng không?"
Mặt Giang Kiều có chút đen, người này đã thành tiên còn ăn nói ác độc như vậy?
"Nói như vậy, ngươi đã thành thân?"
"Ta tu đạo từ thuở nhỏ, không để ý tới hồng trần, đã sớm xem nhẹ tình ái thế gian." Nàng lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Lần này đến phiên Giang Kiều kinh ngạc, thậm chí cảm thấy có chút khó tin, sống đến số tuổi như vậy rồi, thế mà còn chưa từng yêu đương?
"Lão xử nữ vạn năm..." Hắn nhẹ nhàng nói thầm một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?" Bạch Nguyệt Linh nhướn mi quét qua.
"Khục, ta nói, nên đi ngủ."
Giang Kiều sợ tới mức sợ run cả người, tiên tử thuận tay diệt một ngôi sao một khi tức giận còn không một cái tát đập cho hắn không còn.
Hắn khép laptop lại, tựa như chạy trốn đi đến phòng ngủ của mình, quay lại nhìn nàng.
"Bạch tiên tử, bên cạnh là gian phòng của ngươi, có vấn đề gì ngày mai lại nói."
Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu, trước khi hắn chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Đúng rồi, gọi tiên tử quá chói mắt, ngày sau, ngươi gọi tên ta là được."
...