• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sự tình cũng không có tệ đến một bước đấy, đừng nói mò."

Giang Kiều cúi đầu gắp một miếng sủi cảo chấm vào bát gia vị, đột nhiên cảm thấy việc này cũng không ngon như lúc mới bắt đầu nữa.

Bạch Nguyệt Linh cầm lấy điện thoại, tiếp tục vuốt xuống.

"Giang Kiều, bạn trai là cái gì?"

Giang Kiều bỗng nhiên sặc một cái, nhanh chóng cầm lại điện thoại di động của mình: "Khục khục, chính là một người bạn nam."

Bạch tiên tử khẽ đảo cổ tay, hắn liền túm phải không khí.

"Thật sự?" Nàng vẻ mặt hồ nghi.

"Chả lẽ còn là giả hay sao?"

Giang Kiều vẻ mặt nghiêm tức giật điện thoại về: "Ngươi cũng không có nói với ta, ngươi nhảy núi để làm gì."

"Hái thuốc."

Nghe thấy cái lý do này, Giang Kiều kém chút giận đến mức hộc máu: "Đường lớn thật to ngươi không đi, ngươi đi nhảy núi làm gì?"

"Bởi vì như vậy nhanh." Bạch tiên tử trung khí mười phần.

"Lần sau nhất định đừng làm như vậy."

"Đã biết."

Bạch tiên tử cầm lấy điện thoại tiếp tục xem trong chốc lát, nàng lại hỏi: "Giang Kiều, vì sao trên này đều nói là ngươi ngược đãi ta?"

Giang Kiều nuốt miếng sủi cảo xuống, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.

"Cái gì?"

"Dựa theo những lời ngươi vừa nói, bạn trai ta không phải là ngươi sao? Như vậy, ta là bạn gái của ngươi đúng không?"

Nghe được câu này, hắn lập tức ho khan lên, xong rồi, cái hiểu lầm này lớn hơn rồi, nếu như bị nàng biết rõ ý tứ chân chính, khẳng định không thoát một chầu điện giật điên loạn.

"Thật ra thì, giữa bằng hữu không cần cố ý nhắc tới yếu tố giới tính."

"Phải không? Ta ngược lại cảm thấy như này không tệ, có thể dễ dàng phân chia nam nữ."

Giang Kiều tức cười.

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta." Bạch tiên tử nhắc nhở.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Ta có ngược đãi ngươi sao?"

"Không có, ngươi mua đồ dùng sinh hoạt cho ta, giúp ta dung nhập vào cái thế giới này, sau khi ta làm hỏng đồ đạc, ngươi còn không kêu lập tức bồi thường, có thể nói, đối với ta vô cùng tốt."

"Vậy ta có bạo hành ngươi sao?"

"Cũng không có, đều là ta giật điện ngươi." Nàng vẻ mặt thành thật.

Giang Kiều không nhịn được run lên, khóc không ra nước mắt, ngươi còn biết đó là bạo hành sao?!

"Cho nên nói, những người này cũng không biết dụng ý chân thật ngươi nhảy núi, đã bắt đầu quá mức tỏ ra hiểu biết, tin tức như vậy chính là tin tức giả, không cần để ý tới."

Bạch Nguyệt Linh như có điều suy nghĩ.

"Ừm, đạo lý ta hiểu, nhưng vì sao ta gặp chuyện không may đi nhảy núi, kết quả đều nói tới ngươi?"

"Mặt trên là nói ta, nhưng thật ra là nói toàn thể nam giới, những người này ăn no rồi không có chuyện gì làm, loại chủ đề cố ý khơi mào đối lập giữa nam với nữ này, chúng ta gọi nó là 'đả quyền', loại cám bã này, ngươi nhất định đừng có học theo." Sắc mặt Giang Kiều hết sức nghiêm túc.

"Ừ! Quả thật rất xấu." Bạch Nguyệt Linh liên tục gật đầu.

Ăn xong bữa sáng, Giang Kiều thu dọn phòng bếp, Bạch Nguyệt Linh cũng đi thu áo khoác phơi ở bên ngoài vào trong nhà.

Giang Kiều nói hiện giờ còn không biết phần tiếp sau của sự kiện nàng nhảy núi, nhưng tất cả đều phải ổn định, nhất định không thể tự loạn trận cước.

Quả nhiên trong chốc lát sau, Giang cầu liên tiếp nhận được rất nhiều cuộc gọi điện thoại.

"Nhi tử, hôm nay ta nghe người khác nói, hình như bên trong núi của ngươi có người nhảy núi?"

"Hả? Có chuyện như này sao? Tại sao ta lại không biết nhỉ."

"Nhóc con, ta nghe nói hình như bên đó tai nạn chết người rồi hả? Thật hay giả?"

"Ngươi nghe ai nói?"

"Ngươi không thấy trên Weibo hả? Trên mạng hiện giờ đã truyền loạn lên rồi, nghe nói là chuyện ngày hôm qua, chỗ bên ngươi cao như vậy, nữ nhân kia thế mà thật sự dám nhảy."

Sa Điêu vẫn còn nằm viện lập tức gửi tới một đoạn video, đúng lúc là cảnh tượng vừa nãy Giang Kiều nhìn thấy.

"Ngươi xem, đây là chỗ của ngươi đúng không? Quá dọa người đi."

Giang Kiều vẻ mặt im lặng nhìn Bạch Nguyệt Linh, tiếp đó đánh chữ: "Quả thật dọa người."

Nàng hơi xấu hổ, hình như động tĩnh mình làm ra hoàn toàn có chút lớn.

Mới vừa tắt máy không bao lâu, Áo Khoác Trắng lại gọi điện thoại tới cho hắn.

"Giang lão bản, trên đỉnh núi của ngươi xảy ra chuyện lớn rồi."

"Ngươi định nói tới cái người nhảy núi kia đúng không? Ta đã biết rồi, ngươi đã là người thứ ba hỏi ta như vậy rồi, được rồi, hiện giờ ngươi có thể an tâm rồi."

"Ha ha, ta chỉ là có chút hiếu kỳ, muốn hỏi ngươi một chút xem có biết chút tin tức nội bộ gì không?"

"Tiểu điếm của ta còn cách nơi nhảy núi một khoảng cách nữa, nói trở lại, ngươi tư cách là hộ lý, sẽ không phải cũng nên biết chút tin tức bên trong chứ?"

"Không nghe thấy gì cả, ta nghe người trong nội viện nói, bên công an, phòng cháy đều đã sớm đi qua rồi, nhưng mà hình như tính đến trước mắt vẫn không tìm được thi thể, nhưng chuyện này đã huyên náo rất lớn, rất nhiều lãnh đạo cũng bị kinh động đến, ngươi dạo gần đây chú ý cẩn thận một chút."

"Ta chỉ là một cái chủ tiệm cùi bắp, sợ cái gì, người cần chú ý chính là cảnh khu chứ, tốt rồi, tắt đây, đang ăn sáng nhé."

Giang Kiều dùng ngón tay gõ gõ bàn, Bạch Nguyệt Linh từ trong miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

"Thấy được chưa, ở trong cái xã hội hiện đại này, tốc độ truyền bá tin tức cực nhanh, nhanh tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng, nhất định không nên làm một chút hành động kinh người, bởi có thể sẽ có một chiếc camera ở nơi ngươi không tưởng được đang quay ngươi."

Bạch Nguyệt Linh xấu hổ nói: "Thật có lỗi, gây thêm cho ngươi phiền phức lớn như vậy, ngày sau sẽ không như thế nữa."

"Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta có chút lải nhải, nhưng ta vẫn muốn nói lại, ngươi bây giờ không có hộ khẩu, chỉ cần dính vào bất cứ chuyện gì, thân phận chân thật của ngươi cũng sẽ bị bộc ra ngoài ánh sáng, ngươi không chịu nổi được điều tra, hiểu chưa?"

"Ừ! Đã biết."

Bạch tiên tử liên tục gật đầu, đối với nàng mà nói, đây là một lần giáo huấn rất sâu.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau ở bên ngoài sẽ chỉ làm một phàm nhân bình bình đạm đạm, nếu như Giang Kiều chọc nàng, vậy cũng phải sau khi về nhà mới lại giật điện.

"Đúng rồi, hôm nay có thể sẽ có cảnh sát tới đây hỏi thăm, ngươi đợi ở trên lầu đi, không nên đi đâu hết, còn lại giao cho ta tới xử lý."

"Tin tưởng ta."

"Vậy, camera trong tiệm ngươi có cần phải xử lý hay không?"

Giang Kiều giật mình: "Cần!"

...

Một ngày mới, khai trương cửa hàng, bởi vì thời gian còn sớm, cho nên trên Tiên Nữ Phong lộ ra không khí vắng ngắt.

Chỉ là cũng không lâu lắm, hắn liền nhìn thấy hai người cảnh sát đi đến cửa hàng của hắn.

Hắn thở dài trong lòng một cái, chuyện nên tới kiểu gì cũng không trốn được.

"Xin chào hai vị đồng chí cảnh sát." Trên mặt Giang Kiều chồng chất nụ cười.

"Lão bản, ngươi từng thấy qua nữ nhân này chưa?" Một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lấy điện thoại di động kèm bức ảnh trên màn hình đưa cho hắn nhìn.

Giang Kiều liếc nhìn thật sâu, sau khi trải qua xử lý kỹ thuật đặc thù, bức ảnh mơ hồ trên mạng kia đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, có thể mơ hồ nhìn ra đường nét ngũ quan.

Hắn không chút nghi ngờ, nếu như Bạch Nguyệt Linh đứng ở chỗ này, lấy trực giác phá án nhiều năm của các đồng chí cảnh sát, lần đầu tiên nhìn tới liền có thể đoán ra là nàng.

Giang Kiều trả di động trở lại: "Đồng chí cảnh sát tới nơi này là vì việc nữ sinh nhảy núi kia à?"

"Ngươi biết?"

"Trên Weibo đã lan truyền xôn xao, buổi sáng ta vừa mới vào ăn dưa xong." Hắn gãi gãi đầu.

"Vậy ngươi đã gặp qua nàng chưa?"

"Nói thật, ta mở cửa tiệm ở nơi này, mỗi ngày gặp qua quá nhiều người, tuấn nam mỹ nữ không ít, thật không có cái ấn tượng gì."

Đối với cái lí do thoái thác này, các đồng chí cảnh sát từ chối cho ý kiến.

Một lão đồng sự ngẩng đầu nhìn camera trong tiệm, bỗng nhiên cười nói.

"Lão bản, phiền ngươi mở camera giám sát cho chúng ta nhìn xem."

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK