• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Kiều đóng cửa lại, lâm vào trầm tư, trực tiếp kêu tên là Bạch Nguyệt Linh, hay là Nguyệt Linh?

Gọi nàng Nguyệt Linh là biểu hiện thân mật giữa hai người, có lẽ không bị giật điện chứ?

Hắn hậm hực bò lên giường, nghe nước mưa rơi vào trên thủy tinh phát ra âm thanh thanh thúy, chậm rãi nhắm mắt lại.

...

Trong phòng khách sáng đèn, Bạch Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn hết thảy mọi thứ lạ lẫm xung quanh, tổng cảm thấy có chút không chân thực.

Qua hồi lâu, nàng thở dài một hơi thật sâu, pháp lực không có, quy tắc không hiện, đã tiếp nhận cái sự thật này.

Nàng ngồi xếp bằng trên tấm nệm êm, bình tâm tĩnh khí, hô hấp thổ nạp.

Chốc lát sau, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều, Bạch Nguyệt Linh mở to mắt, lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng tắm ra, thấy quần áo đặt ở trong chậu, sắc mặt hơi đỏ lên.

Nàng cầm quần áo lên, nhớ lại những lời Giang Kiều nói vừa nãy, dưới lầu có thùng rác phần loại, vải vóc không dùng có thể vứt ở trong thùng rác có thể tái chế.

Từ khi nhìn những cái video kia, hiện giờ trong đầu Bạch Nguyệt Linh đều là ý nghĩ tuân theo kỷ luật làm theo luật pháp.

Nàng rón ra rón rén nhìn cầu thang đi xuống tầng một, phát hiện lúc đến cửa lớn đã đóng lại, không ra ngoài được, làm sao vứt bỏ bộ quần áo này cũng là vấn đề.

Quay về trên tầng, nàng nhìn thoáng qua cửa sổ trong suốt, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng, từ nơi này nhảy xuống, không phải đã đến tầng một rồi sao?

Bạch tiên tử đi đến bên ngoài lan can, phi thân hạ xuống, động tác mau lẹ, thân thể nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, đáng tiếc ngoại trừ đêm mưa rét lạnh không ai nhìn thấy.

Thùng rác phân loại cách cửa của cửa hàng không xa, Bạch Nguyệt Linh tìm được hình tam giác tiêu chí có thể tái chế, sau khi liên tục xác nhận, liền vứt túi rác chứa quần áo vào trong.

Làm xong hết thảy, phản hồi theo đường cũ, nàng nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, lại ngẩng đầu nhìn sân thượng trên tầng hai, lập tức lâm vào trầm tư.

Làm người tuân theo kỷ luật tuân theo luật pháp, không thể tùy ý thể hiện ra năng lực siêu phàm, như vậy nàng làm thế nào mới có thể trở về đây?

...

Nửa đêm, Giang Kiều mơ một giấc mơ.

Tiên tử nhặt được lại trở thành lão bà của hắn, chỉ là bất kể hắn cầu khẩn thế nào, nàng cũng không chịu truyền thụ phương pháp nam nữ song tu trong truyền thuyết cho hắn, thật là đáng tiếc.

Một ngày, lão bà tiên tử bỗng nhiên ma tính đại phát.

Nàng nói thái thượng vong tình, tình ái thế gian đều là gông xiềng, bây giờ Giang Kiều đã trở thành kiếp nạn trong kiếp này của nàng, chỉ có hoàn toàn chém bỏ mới có thể siêu thoát ra ngoài hậu thế.

Tiên kiếm treo trên cổ họng, Giang Kiều lập tức bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hắn theo bản năng sờ lên cổ, may mắn, đầu vẫn còn.

Vừa nhặt được tiên tử liền mơ như vậy, chẳng lẽ đó là lời tiên đoán?

Người ta hay nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, tiên tử hoàn toàn chính xác rất đẹp rất thơm, nhưng Giang Kiều tuyệt không phải thèm muốn thân thể nàng, điều này cũng... Quá không hợp thói thường.

Sau khi hít sâu mấy hơi bình phục lại tâm tình, Giang Kiều nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, không nghe được động tĩnh đặc biệt gì, nghĩ đến có lẽ Bạch tiên tử đã ngủ rồi.

Ừ... Người tu tiên, có lẽ là ngồi thiền nhập định?

Hắn xuống giường, thời gian dần qua, hé ra một khe cửa, đèn trong phòng khách vẫn sáng như trước, không nhìn thấy đạo bóng hình xinh đẹp màu trắng kia.

Giang Kiều đánh bạo đi ra bên ngoài, giả vờ cầm lấy ly nước, sau đó lơ đãng quay đầu lại, bỗng nhiên sửng sốt.

Cửa phòng bên cạnh mở rộng, đệm chăn chồng lên vẫn chỉnh tề như cũ, hình như căn bản là không mở ra, như vậy vấn đề đã đến, Bạch tiên tử, đâu rồi?

Đột nhiên xuất hiện, sau đó lại lặng yên không một tiếng động rời đi, chẳng lẽ lại phi thăng?

Hắn nghĩ đến quần áo sau khi Bạch tiên tử tắm rửa lưu lại, vội vàng chạy đến phòng tắm, quần áo rõ ràng cũng đã tan biến không còn thấy tăm hơi, dường như tất cả mọi thứ từ khi bắt đầu đến giờ đều chưa từng xuất hiện qua.

Giang Kiều đưa tay nắn nắn thái dương, đầu óc có chút mông lung, rốt cuộc là mơ, hay là tất cả những thứ phát sinh ngày hôm qua, đều là ảo giác hắn tưởng tượng ra?

Giang Kiều buồn bã thất vọng ngồi trên ghế sô-pha, nhìn một chút vị trí bên cạnh, bộ dạng nàng ngồi bên cạnh hắn xem video rõ ràng chân thật như vậy, toàn thân cũng tản ra mùi vị dễ ngửi.

Nói trở lại, đến cùng hình dạng của Bạch tiên tử như thế nào?

Giang Kiều bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện, hắn vậy mà đã hoàn toàn mất hết ấn tượng về nàng! Thứ có liên quan lưu lại trên chiếc điện thoại kia bây giờ cũng đã không cách nào khởi động.

"Nguyên lai thật sự là mộng, cũng đúng, thế giới này làm sao có thể có tiên nhân tồn tại."

Giang Kiều tự giễu cười cười, đoán chừng là do mỗi ngày đều hưởng chực người tới bái tiên tử lão nhân gia trên núi để sống, cho nên sinh ra động kinh rồi.

Hắn thất hồn lạc phách trở lại gian phòng của mình, ôm chăn cuộn lại, bao trùm chính mình.

...

Hừng đông.

Mây đen tiêu tán, bầu trời bị nước mưa cọ rửa cả đêm lộ ra hết sức trong trẻo, nếu bình thường sớm có rất nhiều người suốt đêm lên núi ngắm mặt trời mọc xa xa.

Giang Kiều xoa xoa đôi mắt thâm quầng bò từ trong chăn ra, từ sau khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, hắn bắt đầu mất ngủ.

Suy nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ rõ, rốt cuộc là tiên tử phi thăng, hay là mình sinh ra ảo giác.

Rời giường, rửa mặt, mở cửa tiệm, kiếm tiền.

Tuy rằng tiên tử không còn, nhưng sinh hoạt vẫn phải tiếp tục như cũ.

Giang Kiều mang theo túi bún ăn ngày hôm qua còn thừa xuống lầu, nháy mắt mở cửa cuốn ra, nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp ngồi trước mặt, hắn bỗng nhiên sửng sốt.

Không phải phi thăng rồi sao?

Không phải ảo giác hả?

Nàng tại sao lại xuất hiện ở bên ngoài?

Giang Kiều mở trừng hai mắt, vươn tay về phía nàng, muốn nhìn một chút xem cảm giác có thật hay không.

Bạch Nguyệt Linh mặt không cảm xúc, cong ngón tay búng ra, một dòng điện lập tức lưu chuyển toàn thân, Giang Kiều trợn trắng mắt, tứ chi tê liệt té trên mặt đất, trong miệng ư ử không ngừng kêu to.

Mười mấy giây sau, hắn vẻ mặt mừng rỡ đứng lên: "Thật tốt, hóa ra ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Bạch Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, bộ dạng rõ ràng rất hưởng thụ của người này là sao? Có khuynh hướng thích bị ngược đãi?

"Ngươi còn muốn?"

Nàng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Chưởng Tâm Lôi bộc phát, dòng điện màu tím xuyên loạn mặt ngoài thân thể của hắn.

Hai mắt Giang Kiều khẽ đảo, tóc trồng cây chuối, lại một lần nữa trực tiếp ngã xuống đất.

Bạch Nguyệt Linh cúi người kiểm tra hơi thở của hắn, hơi thở vẫn còn, tựa hồ chỉ đơn thuần bị điện giật hôn mê bất tỉnh mà thôi.

Nàng liên tục xoa bóp trên người Giang Kiều vài cái, hắn bỗng nhiên tỉnh lại, thấy gương mặt tinh xảo trước mắt, hất tay một cái nói: "Ngừng! Đừng dùng điện nữa, ta sai rồi!"

"Ngươi đang giở trò quỷ gì?" Bạch Nguyệt Linh nhăn nhăn mũi.

Giang Kiều vẻ mặt ngượng ngùng, những thứ ý nghĩ ngổn ngang trong đầu lập tức tiêu tán không còn.

"Nhìn thấy tiên tử, giật mình, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."

"Nói lung ta lung tung!" Bạch Nguyệt Linh phất tay áo cắt ngang, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Vẫn muốn bị điện giật?"

Giang Kiều vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu, hắn chỉ quầng mắt thâm của mình, nói sự tình sau nửa đêm một lần, chỉ là cẩn thận xóa đi cảnh xảy ra trong mộng.

"Thế nên, vì sao ngươi nửa đêm không ngủ, đi ra bên ngoài làm gì?"

Giang Kiều dùng ánh mắt u oán, nếu như tối hôm qua đi tiểu đêm có thể gặp nàng, hắn cũng sẽ không lo được lo mất cả đêm, cũng sẽ không phát sinh một loạt sự tình vừa xong.

Sắc mặt Bạch Nguyệt Linh hơi đỏ lên, xoay người chắp tay đưa lưng về phía hắn.

"Đêm qua mưa to, chớp mắt khi mây đen tản ra, có ánh trăng chiếu xuống, bổn tọa lòng có cảm ứng, nếu như có thể đốn ngộ có thể bằng với tu đạo 10 năm."

"Cho nên ngươi liền không đi con đường bình thường, trực tiếp nhảy từ trên ban công nhảy xuống?"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK