"Muốn qua đường cần đi theo vạch kẻ qua đường, thấy không, bây giờ là đèn đỏ, tạm thời không thể đi qua."
Giang Kiều chỉ vào đèn giao thông đối diện, tiếp tục hướng dẫn nói: "Nơi này có một câu vè thuận miệng là, đèn đỏ thì ngừng, đèn xanh được đi, bất kể là người đi đường hay là xe, đều phải tuân thủ quy tắc giao thông, nếu không sẽ hỗn loạn."
Bạch Nguyệt Linh gật đầu, trơ mắt nhìn cột đèn xanh đèn đỏ đối diện xem lúc nào đổi xanh, bỗng nhiên khẽ giật mình, một người nam nhân trung niên lách qua khoảng cách giữa hai xe sau đó nhanh chóng phóng đi.
Nàng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Giang Kiều: "Không phải ngươi nói nhất định phải tuân thủ theo quy tắc giao thông sao?"
"Ặc..." Hắn có chút không nói nên lời, không ngờ vả mặt tới nhanh như vậy.
Suy khi suy nghĩ một chút, Giang Kiều tiếp tục nói: "Ngươi nên biết, bất kể nơi nào đều có người không nghe lời, loại chuyện vượt đèn đỏ này, tốt nhất làm vào lúc giữa trưa."
"Vì sao? Giữa trưa thì an toàn sao?" Bạch tiên tử theo bản năng hỏi.
"Bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ bị xử lý."
Bạch Nguyệt Linh suy tư hai giây, bỗng nhiên phốc một cái cười ra thành tiếng, người này rõ ràng là đang quanh co mắng chửi người khác.
"Tốt rồi, hiện giờ có thể đi qua."
Đèn đỏ đổi xanh, ô tô quy củ đậu ở trước vạch, như thủ vệ đứng ở bên cạnh bảo vệ.
Bạch Nguyệt Linh lần nữa có được nhận thức rõ ràng đối với việc tuân thủ quy tắc giao thông.
Đây là một cái xã hội ngay ngắn trật tự.
Hai người cùng một đám người đi qua đường lộ, như là lục bình nước chảy bèo trôi.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
"Trước tiên đi sửa chiếc điện thoại bị ngươi tát một cái đập hư ngày hôm qua, lại đi mua quần áo cho ngươi, cuối cùng một chút đồ dùng sinh hoạt, sau đó chúng ta về nhà, những vật khác đợi ngày sau lại tính." Giang Kiều thuận miệng nói.
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, như vậy mới có lợi cho tiêu hóa.
Cho dù nàng là tiên tử, cũng không thể lập tức quán thâu tất cả toàn bộ tri thức hiện đại cho nàng được.
Giang Kiều đi đến cửa hàng điện thoại, trực tiếp đưa di động cho nhân viên sửa chữa bảo hành.
"Trước đó không lâu vừa mua, đêm qua lúc sạc điện đột nhiên nóng lên, bốc hơi, sau đó liền không thể khởi động máy, may mắn cuối cùng không có nổ tung giống như hàng Galaxy."
Bạch Nguyệt Linh lẳng lặng nhìn Giang Kiều mở mắt nói dối, cái điện thoại này rõ ràng là bị nàng dùng Chưởng Tâm Lôi làm hỏng, bây giờ lại nói là hỏng lúc sạc điện.
Tên này, lại đang gạt người.
Nhân viên sửa chữa bảo hành nhìn điện thoại một chút, mặt ngoài không có bất kỳ tàn phá, nắp sau điện thoại cũng không có dấu vết cạy mở, kiểm tra thời gian kích hoạt trên máy vi tính một chút, vẫn còn trong thời kỳ bảo hành.
"Không có vấn đề, ta sẽ giúp ngươi xem trước một chút, nếu như không cách nào khởi động máy, có thể là do bo mạch chủ bị cháy hỏng."
Giang Kiều cười đến mức cả người lẫn vật đều vô hại: "Vậy là chiếc điện thoại này có thể bảo hành đúng không?"
"Đúng như vậy, ước chừng khoảng một giờ sau ngươi tới lấy nhé."
"Cảm ơn."
Bạch Nguyệt Linh và Giang Kiều rời khỏi cửa hàng điện thoại, vừa rồi nàng có một bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng dưới con mắt đang cười của Giang Kiều rất thức thời ngậm miệng lại.
"Vừa nãy, ngươi nói láo?"
"Không sai."
Hắn dứt khoát thừa nhận khiến cho Bạch Nguyệt Linh cảm thấy rất ngoài ý muốn, người này không phải rất thích tuân thủ quy tắc sao?
"Nghiêm chỉnh mà nói, cái này gọi là kiếm chút lợi của nhà tư bản, nếu như ta nói là do người làm hỏng, vậy thì sẽ phải lấy ra một khoản phí sửa chữa, nhưng nếu như là bản thân điện thoại xảy ra vấn đề khi vẫn còn trong thời kỳ bảo hành, nhãn hàng sẽ bảo hành miễn phí cho ngươi, tiền này ta lấy đi mua quần áo cho ngươi không phải tốt hơn sao?"
Giang Kiều vô cùng đắc ý cười một cái: "Đây là cuộc sống nha, mỗi ngày một tiểu xảo tiết kiệm tiền, ngươi trước giờ không học được gì sao?"
Bạch Nguyệt Linh nhíu nhíu mày: "Người tu tiên tâm sáng như gương, nói dối sẽ chỉ khiến tăng thêm tâm ma, nhưng nói cho cùng, ngươi vẫn là đang nói dối."
Giang Kiều sụt sịt cái mũi, hừ nhẹ một tiếng: "Theo lý mà nói, điện thoại di động của ta là do ngươi làm hỏng, khoản phí bảo hành này nên do ngươi trả, bây giờ ngươi có tiền trả sao?"
Bạch Nguyệt Linh há hốc mồm, á khẩu không nói, nàng làm sao có thể có sử dụng vàng bạc của phàm nhân cơ chứ.
Hơn nữa nàng đã nghiêm túc quan sát một đoạn thời gian, phàm nhân giới này mua đồ tựa hồ cũng không cần dùng tiền giao dịch, dùng điện thoại di động lắc lắc một cái liền xong rồi.
Không thể giải thích vì sao.
"Bây giờ ta dẫn ngươi đi mua quần áo, ngươi mặc Hán phục cổ điển quả thực chính là ăn gian, khí chất chuẩn đến sít sao, Tiểu Long Nữ cũng không so được với ngươi."
Giang Kiều đưa Bạch Nguyệt Linh đến một tiệm thời trang nữ, cách vách thủy tinh trong suốt, nàng lại thấy được mấy con người mẫu ma-nơ-canh không một mảnh vải, lần nữa xác nhận lời lúc trước của Giang Kiều, đây là một loại thủ đoạn tiêu thụ doanh số rất thông thường, không cần ngạc nhiên.
Nữ nhân viên bán hàng đứng ở bên ngoài cửa hàng thấy hai người trẻ tuổi đi tới, hai mắt không khỏi tỏa sáng, nhất là nữ tử mặc Hán phục, dung mạo khí chất quả thực là bình sinh hiếm thấy, là chủng loại mà nữ nhân nhìn cũng thấy thích.
"Tiên sinh đưa bạn gái đi mua quần áo sao? Nói thật, bạn gái của ngài thật là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả những minh tinh kia."
Giang Kiều có chút chột dạ nhìn Bạch Nguyệt Linh vài lần: "Chớ nói lung tung, chúng ta chỉ là bằng hữu."
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, thấy các ngươi trai tài gái sắc, ta còn tưởng rằng là..." Nhân viên bán hàng nhanh chóng xin lỗi.
"Khụ khụ, ngươi xem quần áo đi, nhìn xem thích loại kiểu dáng nào."
Giang Kiều kịp thời cắt ngang người nhân viên, Bạch tiên tử thanh tâm quả dục, tu đạo vạn năm, có biết rằng ngươi tùy tùy tiện tiện một cũng câu có khả năng khiến hắn về nhà sẽ bị điện giật hay không?
"Không phải ta nói khoác chứ, người xinh đẹp mặc quần áo gì đều dễ nhìn, mỹ nữ, ngươi đi tới phòng thử đồ thử bộ này xem?"
Bạch Nguyệt Linh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn người nhân viên kia, nàng rất không thích loại người vừa gặp mặt đã thân mật như thế này, tràng cảnh nhất thời có chút lạnh.
Giang Kiều nhìn thoáng qua, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, sợ nàng khó chịu bỗng nhiên đánh ra một chưởng, đánh ngã người nhân viên bán hàng kia, vội vàng nói: "Ngươi cứ tiếp tục công việc đi, để chúng ta tự xem và tự chọn."
"Sao thế? Không thích? Không thích liền đổi cửa hàng khác, chỗ này không được thì tìm chỗ khác."
Bạch Nguyệt Linh chậm rãi lắc đầu, nàng thấy người khác tựa hồ đều trực tiếp thay quần áo ở trong tiệm, địa phương xa lạ như thế này, nàng tự nhiên không chịu, nhưng lại ngại nói ra.
Giang Kiều đại khái đoán được ý nghĩ trong lòng của nàng: "Ta tìm vài món giúp ngươi, không cần thay đồ ở trong này, nếu mà thích thì cứ mua là được."
Bạch tiên tử khẽ gật đầu, vừa ưu nhã lại mang theo tiên khí, khiến cho cô gái bán hàng đứng từ xa xa nhìn rất là hâm mộ.
Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, tuy Bạch tiên tử hình như không sợ lạnh, nhưng mà vẫn phải ra vẻ giả vờ giả vịt một chút.
Bạch Nguyệt Linh thoạt nhìn tuổi tác cũng chừng hai mươi tuổi, Giang Kiều nghĩ đến đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, không lộ ra quả thực đáng tiếc.
Vì vậy chọn lấy hai chiếc quần jean bó chân một xanh một đen, cộng thêm một cái áo khoác màu ka-ki, đeo theo cái dây nịt khẳng định có người phạm tội, mặt khác lại mua một cái áo hoodies có mũ, áo khoác bóng chày vô cùng đơn giản, mặt khác đưa ra hai kiện áo gió lông chồn tuyết rộng thùng thình.
Về phần giầy, đương nhiên là giày trắng, ước chừng cỡ chân 36, có lẽ đi giày da phối hợp với áo khoác cũng không tồi.
Giang Kiều cầm lấy giày khoa tay múa chân bên chân nàng, dứt khoát mua cả vớ giày, cuối cùng chỉ còn lại nội y.
Hắn gãi gãi đầu, tiên tử đi đến xã hội hiện đại cũng không thể mặc yếm bó ngực, không đúng, hiện giờ hình như nàng là đang trong trạng thái chân không.
Giang Kiều bỗng nhiên nghĩ đến vụ va chạm lúc phanh lại sáng nay, có chút chóng mặt.
Sau khi xoắn xuýt một lát, hắn quyết định tận tình hữu nghị của địa chủ, dứt khoát dẫn Bạch tiên tử đi tới cửa hàng bán đồ lót ở đối diện.
"Nội y ở nơi này, ta cũng không biết số đo của ngươi là bao nhiêu, nên là ngươi tự mình chọn đi..."