Giang Kiều bưng bát bún ốc không ngừng nói thật thơm, Bạch Nguyệt Linh che miệng mũi lại, vô cùng cẩn thận kéo ra một khoảng cách cùng hắn, chẳng lẽ phàm nhân nơi đây đều thích ăn phân như vậy sao?
Hoặc có thể đây chỉ là sở thích cá nhân của hắn?
Bạch Nguyệt Linh bắt đầu suy nghĩ, tìm hắn làm người hộ đạo của mình... Có phải là một quyết định chính xác hay không.
Giang Kiều giương mắt, đúng lúc thấy được ánh mắt thương hại của Bạch tiên tử, lại nhìn khoảng cách hai người một chút, lập tức đọc hiểu được hàm ý trong mắt của nàng.
"Khụ khụ, thật ra, không phải như ngươi nghĩ đâu, thứ này gọi là bún ốc, ngửi thì thơm, nhưng bắt đầu ăn lại rất thối."
Nghe vậy, Bạch tiên tử luôn luôn yên tĩnh như giếng nước mở to hai mắt ra nhìn.
Mùi thúi rõ ràng như vậy mà còn nói ngửi rất thơm? Người này quả nhiên có sở thích ăn thứ thối thối!
Xem ra, không thể nhận tên này làm người hộ đạo này rồi, nhất định phải cách hắn xa một chút.
"Ah, không đúng không đúng, ta nói ngược, là ngửi thấy rất thối, nhưng bắt đầu ăn rất thơm, có rất nhiều người thích ăn, ở nơi này của chúng ta, lượng tiêu thụ của nó rất tốt."
Giang Kiều để đũa xuống, dùng khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng, nhanh chóng giải thích, hắn cũng không muốn bị một vị tiên tử hiểu lầm.
Nghe thấy có rất nhiều người cũng thích ăn, Bạch Nguyệt Linh lập tức cho hắn một cái ánh mắt "ta hiểu", cố nén cảm giác chán ghét, đi đến bên giường bình tâm yên tĩnh nhìn mưa gió.
Giang Kiều há to miệng, vẫn cảm thấy có lẽ nàng vẫn không hiểu.
Ăn xong bún ốc đã là 7h tối, Giang Kiều húp xong nước canh, ợ một hơi, theo bản năng móc ra một điếu thuốc dự định châm lên.
Bạch Nguyệt Linh quay lại liếc mắt nhìn hắn, Giang Kiều ngượng ngùng nói: "Chúng ta nơi này có câu truyền ngôn, sau khi ăn xong hút một điếu thuốc, cuộc sống hơn cả thần tiên. Ta bị nghiện thuốc lá, ta chỉ hút một điếu thôi, đi ra bên ngoài sân thượng hút có được hay không?"
Không đợi tiên tử trả lời, Giang Kiều nhanh như chớp kéo cửa ra, tự động giam mình ở ngoài sân thượng, lấy ra bật lửa để châm lửa, hút một hơi, làm liền một mạch.
Bạch Nguyệt Linh nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn, lặng lẽ lắc đầu, đánh giá vật kia giống như là mê hồn hương, có thể làm cho thần chí con người không rõ, sinh ra ảo giác.
Không ngờ phàm nhân giới này rõ ràng sa đọa đến mức đó, ăn phân, hút cỏ, vô số tập tục xấu, còn có cái gì mà bọn họ không làm sao?
Người trước mắt cũng chỉ là nhìn qua không có gì đáng ngại, nhưng thực ra bệnh hiểm nghèo quấn thân, âm dương mất cân bằng, thân hư thể yếu, thần hồn ảm đạm.
Trong mắt nàng, toàn thân Giang Kiều trăm ngàn chỗ hở, sinh mệnh tinh khí sớm đã để lộ bảy tám phần, nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn phủ tạng suy kiệt, khí huyết ngược dòng, nhẹ thì tứ chi tê liệt biến thành phế nhân, nặng thì hồn phi phách tán, sống không quá 100 năm.
Ngắm mưa, hứng gió, sau khi vui sướng hút xong điếu thuốc, Giang Kiều vừa lòng thoả ý thở ra một hơi thật dài, sau đó mới chậm rãi kéo cửa sổ ra, nhìn thấy ánh mắt thương hại của Bạch tiên tử, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn một người chết.
"Ngươi sắp chết." Nàng thản nhiên nói.
Giang Kiều run rẩy một cái, chẳng lẽ đây là tiên đoán của tiên tử sao?
Hắn sờ lên trán: "Ngươi là nói ấn đường của ta biến thành màu đen, trong vòng ba ngày, tất có huyết quang tai ương?"
Bạch Nguyệt Linh nhíu mày rất nhỏ: "Ngươi hai mắt ảm đạm, bụi bẩn trầm trọng, âm dương hỗn loạn, kinh mạch lấp kín, khói độc nhập phổi, nếu như không kịp trừ độc thanh bẩn, ngươi nhất định sống không quá 100 năm!"
"Ta thế mà có thể sống hơn chín mươi tuổi?"
Giang Kiều đại hỉ, tiên tử có tuệ nhãn, chắc chắn sẽ không sai.
Bạch Nguyệt Linh ngẩn ngơ, người này tại sao lại cao hứng như vậy? 100 năm không phải rất ngắn sao? Đối với người tu tiên mà nói, 100 năm chỉ là thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt, bế quan một lần có lẽ phải mất mấy giáp.
Nhìn ánh mắt không hiểu của nàng, Giang Kiều giải thích nói: "Ở nơi này của chúng ta, sống đến 80 đã là trường thọ, hơn 90 tuổi rất nhiều người đều không dám nghĩ, xem ra thân thể của ta còn rất khỏe mạnh nha."
Bạch Nguyệt Linh lập tức im lặng, linh khí Tử Vi Tinh dồi dào, phàm nhân chỗ đó nếu không dính bệnh tật tai họa gì, sống trên hai trăm ba trăm tuổi cũng rất bình thường, có người trường thọ thậm chí vượt qua 500 tuổi, xem ra hoàn cảnh giới này còn ác liệt hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, lại càng phải để tâm hơn nữa rồi.
Giang Kiều vui vẻ bước vào nhà, Bạch Nguyệt Linh theo bản năng lui về phía sau một bước, người này hiện giờ toàn thân đều là độc, người đầy dơ bẩn, nếu như mình còn tu vi, nói thế nào cũng phải dùng thiên lôi tinh lọc hắn sạch sẽ một hồi.
"Trên người ta rất thúi?"
Nhìn bộ dạng cảnh giác của nàng, Giang Kiều đưa tay hà ra một hơi, mùi thối bún ốc cùng với mùi thuốc lá kết hợp cùng một chỗ, khỏi phải nói tới tiên tử chưa từng thể nghiệm qua, đoán chừng là người bình thường cũng không tiếp thụ được.
"E hèm, ngươi cứ tự nhiên, ta đi tắm trước, thuận tiện đánh răng cái."
Dọn dẹp xong phòng bếp, Giang Kiều ôm áo ngủ của mình, đi vào phòng tắm, Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn cửa phòng tắm chậm rãi đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiều hơn một tia đỏ bừng.
Vòi hoa sen vẩy ra nước chảy từ đỉnh đầu xuống, cảm giác ấm áp đổ xuống khiến cho da thịt co rút lại, nổi lên một chút da gà.
Giang Kiều nhắm mắt lại, đứng dưới vòi hoa sen, nghe tiếng nước tí tách bên tai, ngoại trừ có chút cảm giác hưng phấn khó có thể tin ra, càng nhiều hơn là mờ mịt, hắn rõ ràng gặp tiên nữ chân chính ở bên Tiên Tử Thạch, còn đưa về nhà?
Bây giờ phải suy nghĩ một chút về sau sinh hoạt như thế nào.
《 Ta sống chung cùng tiên tử kia vài năm 》?
Nếu như ý nghĩ này bị tiên tử biết được, hắn nhất định sẽ thân tử đạo tiêu tại chỗ, hóa thành đống tro màu xám.
Giang Kiều lắc đầu, tản đi ý tưởng kiều diễm trong đầu kia đi, mở mắt chợt nhìn thấy trong chậu đặt một bộ váy tiên đã ướt nhẹp, hình như còn có áo lót và quần lót có ấn thanh liên.
Hắn chậm rãi há to miệng, hô hấp cũng chầm chậm trở nên dồn dập lên.
Lại nói, quần áo của tiên tử nói như thế nào cũng có thể là Tiên Khí đao thương chém không đứt đúng không?
Giang Kiều cứng rắn ngừng lại ý nghĩ cầm lên cẩn thận quan sát, bôi sữa tắm ở trên người một cái, tùy ý cọ vài cái, thay đổi áo ngủ sạch sẽ, sấy tóc đi ra khỏi phòng tắm.
Trong khoảng thời gian hắn tắm rửa, Bạch Nguyệt Linh mở toàn bộ cửa sổ ra, hiện giờ trong phòng đã không ngửi thấy mùi vị của bún ốc nữa.
Nàng ngồi xếp bằng hai chân trên sô-pha, tay kết pháp quyết, rất giống ngũ tâm triều thế miêu tả trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy Giang Kiều đi ra sấy tốc, Bạch Nguyệt Linh chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía phòng tắm.
Quần áo nàng vừa thay ra vẫn còn đặt ở trong chậu, cũng không biết có bị hắn động tay chân qua hay không.
Vừa nghĩ tới quần áo thiếp thân của mình rất có thể đã bị cái tên phàm nhân này chạm qua, Bạch Nguyệt Linh cũng có chút không thoải mái, cảm giác như bị tiết độc.
Ừm, không cần bộ quần áo kia nữa!
Giang Kiều sấy tóc xong, mặc một bộ áo ngủ toàn thân lông xù, Bạch Nguyệt Linh không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, nhìn qua giống như là linh sủng mình nuôi trước kia, chỉ là cái bộ dạng không ra làm sao cả này chưa từng gặp qua.
"Lại tự giới thiệu một chút, ta là Giang Kiều, năm nay 24 tuổi, đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, Bạch... tiên tử, ngươi có thể trực tiếp gọi thẳng tên ta." Sấy tóc xong, Giang Kiều đi đến trước mặt nàng, chậm rãi nói.
"Bổn tọa hỏi ngươi, thứ mà phàm nhân các ngươi không cần nữa vứt ở nơi nào?" Bạch Nguyệt Linh cúi đầu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.
"Hả?"
...