Bạch Nguyệt Linh biểu thị tiếc nuối, cái thế giới này có quá nhiều khuôn sáo pháp luật ràng buộc, ở Tử Vi Tinh tàn khốc, nắm đấm người nào lớn, người đó liền nắm giữ quyền nói chuyện.
"Tóm lại ngươi đừng vội, vấn đề thân phận phải đi từng bước một, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, chỉ cần ngươi chân tâm thật ý muốn dung nhập vào xã hội này, mà không phải đứng ở mặt đối lập cùng với quốc gia và nhân dân, ta sẽ giúp ngươi." Giang Kiều tắt website, vẻ mặt ôn hoà nói với nàng.
Bình thường thời điểm này hắn đã vô game tung hoành vài trận rồi, nhưng bây giờ trong nhà nhiều thêm một vị tiên tử, sự tình gì cũng phải nghĩ vì nàng, loại chuyện chơi trò chơi này trước tiên phải để xuống đã.
Bạch tiên tử mấp máy miệng, bình tâm tĩnh khí nói: "Người tu tiên lấy muôn dân trăm họ trong thiên hạ làm trọng, yên tâm, ta sẽ không xằng bậy."
"Vậy là tốt rồi."
Giang Kiều đang định tắt máy, Fetion đăng nhập từ trước bỗng nhiên gửi tin nhắn tới.
Hắn ấn mở nhóm « trung tâm nghiên cứu phi nhân loại », bên trong đều là mấy người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt với hắn.
Một cái nick name tên là « người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối » đăng một hình ảnh lên, trong hình còn có cả chữ.
"Mất hết hứng thú, linh căn trời sinh của bổn tọa đã bị phế, từ nay về sau trở thành phàm nhân, vô vọng tu tiên, đúng là trời cao đố kỵ anh tài!"
Giang Kiều đưa mắt nhìn nội dung hình ảnh, tựa hồ là ở trong một phòng của bệnh viện nào đó.
"Ngươi không phải nói thế giới này không có tu sĩ sao? Đây là chuyện gì xảy ra?" Bạch Nguyệt Linh thu hồi ánh mắt khỏi trên màn hình, nhàn nhạt hỏi.
"Thật sự không có, tên này đang nói lung tung, ngươi đừng quan tâm tới y."
Giang Kiều nhanh chóng gõ chữ trả lời.
« Đạo nhân trên Tiên Nữ Phong »: Ngươi lại đang phát bệnh gì đấy?
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Không còn linh căn, rất là buồn phiền.
Mấy giây sau.
« Người tăng ca chăm sóc người bị thương »: Hôm nay y bị sư phụ của ta cắt ruột thừa, lúc này vừa hết thuốc tê không lâu, đoán chừng đang bị giày vò đi.
Giang Kiều vui vẻ, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Linh: "Ngươi nhìn đi, ta đã nói y không có quan hệ gì với tu đạo?"
"Ruột thừa là cái gì?"
"Một đoạn ruột không có tác dụng gì lớn bị nhiễm trùng."
Giang Kiều suy nghĩ một chút tiếp tục nói: "Ruột thừa là linh căn, kết sỏi là Kim Đan, khối u não là nguyên thần, mang thai là Nguyên Anh, bệnh tâm thần là mất tập trung, nằm trong quan tài chính là xuất khiếu, hai người vì yêu mà vỗ tay được xưng là Hợp Thể."
Bạch Nguyệt Linh: "..."
Giang Kiều quay lại tiếp tục xem màn hình.
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: @người tăng ca chăm sóc người bị thương, xem những lời mà ngươi nói xem, đây là thái độ mà một hộ lý nên có sao?
« Người tăng ca chăm sóc người bị thương »: Làm sao? Không phục? Hôm nay có một vị thiếu nữ thiên tư trác tuyệt, mới 16 tuổi liền kết thành Nguyên Anh, còn không phải bị một vị sư tỷ của ta nhẹ nhõm hái xuống, có muốn lần sau ta tìm viên Kim Đan nhét lại về trong bụng cho ngươi không?
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Bỏ đi bỏ đi, ta không tu tiên này nữa, ngươi đi tìm Giang Kiều đi, lần trước hắn nói cảm giác mình sắp độ kiếp phi thăng.
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Đúng rồi, lão Quan, nói với ngươi chuyện này.
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Không nên phi thăng! Không nên phi thăng! Phía trên không phải Tiên giới, là con mẹ nó vũ trụ, không có dưỡng khí, không xong, ta nhìn thấy thi thể sư tổ trôi nổi tới, ahhh, không được, ta không thở được, ta muốn...
« Đạo nhân trên Tiên Nữ Phong »: ...
Da mặt Giang Kiều run rẩy một trận, quay lại nhìn Bạch Nguyệt Linh, vẻ mặt thành thật.
"Thấy chưa, ở nơi này của chúng ta, loại người này được xưng là Sa Điêu, về sau đụng phải Sa Điêu nhất định phải tránh xa một chút, nếu không sẽ bị lây bệnh."
Bạch tiên tử khẽ gật đầu, nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra những lời y nói cũng không tính sai, hoàn toàn chính xác không có gì Tiên giới, 'Tiên' cũng chỉ là sinh linh cường đại, nhưng đã tu hành đến trình độ nhất định, có thể dựa vào nội tức tuần hoàn, không ngừng sinh sôi."
Nghe nàng nghiêm trang giải thích, Giang Kiều hơi im lặng, hắn cách loại cảnh giới này…Quá xa, không nên suy nghĩ thành tiên, đời này vẫn là làm người đi.
« Đạo nhân trên Tiên Nữ Phong »: @Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối, lúc nào xuất viện? Ca tìm tiệm ăn bồi bổ cho ngươi?
« Người tăng ca chăm sóc người bị thương »: Đừng nghĩ nữa, y ít nhất phải kiêng rượu ăn cay trong vòng một tháng.
« Đạo nhân trên Tiên Nữ Phong »: Đáng thương, áo khoác trắng, ngươi lúc nào rảnh, sắp đông chí rồi, chúng ta lúc nào rảnh ăn bữa lẩu thịt dê đi?
« Người tăng ca chăm sóc người bị thương »: Ý kiến hay, chỉ là dạo gần đây hơi bận, đợi khi nào ta rảnh rồi kêu ngươi.
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Hai người các ngươi còn có...Lương tâm hay không? Huynh đệ nằm ở trên giường bệnh chịu tội, các ngươi lại bắt đầu đi tầm hoan tác nhạc hả?
Giang Kiều lén liếc mắt nhìn trộm Bạch tiên tử.
« Đạo nhân trên Tiên Nữ Phong »: Xin chú ý dùng từ, ăn nồi lẩu thịt dê có thể gọi làm tầm hoan tác nhạc sao?
« Người bệnh Sa Điêu thời kỳ cuối »: Đừng cho là ta không biết, ăn xong nồi lẩu dê các ngươi còn muốn đi ăn bánh bao trắng!
Hắn nhanh chóng tắt Fetion đi.
Bạch tiên tử hỏi: "Tại sao không trò chuyện nữa? Bánh bao trắng không ngon sao?"
Nàng bây giờ cảm thấy rất hứng thú đối với loại kỹ thuật tức thời truyền thư qua lại khoảng cách xa này.
Không có bất kỳ linh lực chấn động nào, lại có thể chống đỡ mấy trăm triệu phàm nhân đồng thời tiến hành giao lưu cự ly xa, thậm chí còn có thể truyền cả âm thanh và hình ảnh, loại năng lực này cho dù là Tiên Đế cũng chưa từng có.
Khoa học kỹ thuật của phàm nhân thật sự là quá mức rực rỡ, rất nhiều vật phát minh khiến cho nàng cũng không khỏi không cảm thán hai câu, thần kỳ.
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn trở thành viện sĩ, đây là một đạo bất đồng, chưa hẳn đã yếu hơn so với tiên đạo, văn minh khoa học kỹ thuật tiến hóa đến mức tận cùng, thậm chí có khi còn mạnh hơn.
Có lẽ có thể bắt chước internet tạo ra một cái linh lộ, chỉ cần tu sĩ dùng linh thức tiếp xúc, có thể đi vào khu vực hư ảo, nhưng công trình như vậy mênh mông lại khổng lồ, năng lượng cần thiết cũng gần như vô hạn, còn chỉ tồn tại ở trong giả tưởng.
"Bánh bao trắng nào có thú vị bằng tiên tử chứ." Giang Kiều nhẹ giọng thì thầm một câu.
"Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ." Bạch tiên tử lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ.
"Ách, ta là giờ thời gian đã không còn sớm, ngày mai ta còn phải mở tiệm, ngươi cũng nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon."
Giang Kiều chập choạng chuồn mất, chạy về gian phòng của mình, sờ lên váy tiên treo ở trên cửa, đã khô không sai biệt lắm rồi.
Cũng không biết thứ này làm bằng chất liệu gì, không những có thể đao thương bất nhập, ngón tay sờ qua lại rất nhu hòa, về sau nếu mình có con gái, bộ váy tiên này liền không sai biệt lắm có thể làm đồ gia truyền.
Hắn gấp lại váy thật kỹ, đặt toàn bộ đồ vật bên trong vào trong hộp giấy, sau đó mới nằm lên trên giường, nhắm mắt lại ngủ.
...
Bạch Nguyệt Linh nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, nhẹ nhàng thở dài, vặn chốt cửa trên vách tường, trở về gian phòng của mình.
Tấm đệm hôm qua Giang Kiều mang tới đã được trải sẵn, nàng sờ lên chiếc chăn, rất mềm, rất thoải mái dễ chịu, hiệu quả giữ ấm không hề tệ.
Chỉ là từ khi nàng bước lên tiên lộ, hầu như mỗi đêm đều ngồi minh tưởng vượt qua, quả thật đã rất lâu không cảm thụ ngủ như phàm nhân rồi.
Nàng đóng cửa lại, cởi bộ áo ngủ lông nhung mềm mại nhưng lại bó tay bó chân ra, lộ ra da thịt trơn mềm trong không khí như sương tái tuyết, chậm rãi nằm thẳng xuống, dùng chăn đắp kín thân thể, dần dần nhắm mắt.