• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa dịp Bạch Nguyệt Linh tắm rửa, Giang Kiều cầm lấy bộ váy tiên lén lén lút lút trở về gian phòng của mình.

Quần áo vẫn là trạng thái dính nước mưa ướt sũng, máy giặt quần áo trên ban công, trong lòng của hắn thầm nghĩ nữ nhân tắm rửa thường thường cũng tương đối lâu, đêm qua cũng dùng hơn nửa giờ, hơn 10' sau có lẽ vẫn kịp với tốc độ giặt nhanh.

Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy, Giang Kiều ném váy tiên vào trong máy giặt quần áo, đồng thời đổ nước giặt vào, ấn nút khởi động.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, thân thể Giang Kiều cứng đờ, như người máy quay đầu nhìn thời gian cần thiết hiện trên máy giặt quần áo là 6 phút đồng hồ nữa.

Tại sao hôm nay nàng lại tắm rửa nhanh như vậy?

"Hình như ngươi không tắm rửa bao lâu, có muốn kỳ cọ thêm chút nữa hay không?" Hắn thử hỏi.

"Không cần, đạo thể không tỳ vết, huống chi vừa nãy ngươi không phải nói muốn dẫn ta đi ra ngoài sao?"

Hô hấp của Giang Kiều hơi chút trì trệ, nguyên lai vấn đề nằm ở đây.

Bạch Nguyệt Linh chầm chậm đi tới, nàng đổi lại một bộ Hán phục nho nhã, váy lưu tiên, áo sam, tay áo bồng bềnh, một thân tiên khí không nhiễm phàm trần.

Nàng thấy ngoài ban công ầm ầm rung động tiếng máy móc, tò mò hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

"Máy giặt quần áo, ném quần áo bẩn vào bên trong, đổ nước giặt quần áo vào, ấn xuống cái nút này, nó sẽ tự động giặt quần áo sạch sẽ." Giang Kiều nói.

Bạch Nguyệt Linh tấm tắc kêu kỳ lạ.

"Tử Vi Tinh ngược lại cũng có không ít tông môn nghiên cứu cơ quan kỳ môn, nhưng mà cũng không khéo tay bằng người thường ở giới này."

Giang Kiều cười cười đưa máy sấy cho nàng: "Bởi vì chúng ta không cách nào tu hành, chỉ có thể dùng rất nhiều thời gian trên việc làm như thế nào để cải thiện chất lượng sinh hoạt, trong xã hội hiện đại, hầu như tuyệt đại đa số lao động đều có thể dùng máy móc thay thế."

Bạch Nguyệt Linh gật đầu, nhưng bất kể nói như thế nào, phàm nhân của thế giới này cũng được xưng là thông minh tuyệt đỉnh, so sánh với nhau, phàm nhân Tử Vi Tinh giống như là ngu dân chưa được khai hóa vậy.

Nàng tiếp lấy máy sấy, cầm lấy đầu cắm vào nguồn điện, đứng trước gương sấy tóc.

Trong thế giới kia của nàng, phàm nhân không cách nào tu hành, chỉ có thể dùng khăn lau khô tóc, sau đó đợi tự nhiên hong khô, kỳ vật này quả thật rất thuận tiện.

Máy giặt quần áo trên ban công phát ra vài tiếng "đích đích", sau đó bỗng nhiên dừng lại, Giang Kiều nhìn thoáng qua Bạch tiên tử còn đang sấy tóc trong phòng vệ sinh, đang chuẩn bị rón ra rón rén ôm quần áo trở lại gian phòng.

Bạch Nguyệt Linh sờ lên tóc, cảm giác độ ẩm không sai biệt lắm liền rút đầu cắm điện.

Giang Kiều vừa mới mở nắp máy giặt ra, liền thấy Bạch Nguyệt Linh cầm lấy máy sấy đi ra, vì vậy vội vàng đóng lại, quyết không thể để cho nàng phát hiện là mình đang giặt quần áo nàng không cần nữa.

"Tại sao cái máy giặt quần áo này lại bất động rồi? Hỏng rồi sao?"

"Đã... Đã giặt xong." Mặt Giang Kiều có chút khẩn trương.

"Còn rất nhanh."

Nhìn Giang Kiều đứng trước máy giặt quần áo vẫn không nhúc nhích, Bạch Nguyệt Linh cau mày: "Tại sao ngươi không lấy quần áo ra hong khô?"

"Còn phải chờ một lát, máy giặt quần áo sẽ tự động phát nhiệt sấy khô hơi nước trên quần áo." Giang Kiều nói vẻ nghiêm trang.

"Như vậy..."

"Để cái máy sấy này ở trong phòng của ngươi đi, tóc ta ngắn, thông thường cũng không dùng được, gió trong phòng tắm thổi hai cái là đã khô rồi."

Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu, Giang Kiều nhìn bóng lưng của nàng, nháy mắt khi đi vào gian phòng, hắn lập tức mở nắp máy giặt quần áo ra, ôm toàn bộ quần áo, một hơi xông vào trong gian phòng của mình, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Hắn dựa lưng vào cửa phòng, trái tim đập bình bịch bình bịch, trong đầu hiện lại một màn vừa rồi, có lẽ cũng không bị nàng phát hiện.

Bất kể nói thế nào, cũng không thể phơi bộ quần áo này ở bên ngoài ban công được!

Hiện giờ, đây chính là vật riêng tư của hắn rồi!

Giang Kiều lấy ra móc treo quần áo từ trong tủ của mình ra, treo váy tiên ở trên cửa, tiểu y, quần áo trong, khúc cư, quần áo lụa mỏng, quần lót, nhiều vô số, phải có tới 7-8 kiện.

Hắn vừa mới dùng kéo cắt thử một chút, hoàn toàn không cắt được, rõ ràng mỏng nhẹ như tơ, lại đao thương bất nhập, dựa theo chất lượng này, đoán chừng chống đạn cũng không có vấn đề gì lớn, quả nhiên là một cái bảo bối.

Không hổ là tiên khí, thế mà nàng còn muốn âm thầm vứt đi?

Xem ra sau này phải tùy thời lưu ý rác mà Bạch tiên tử ném đi, không chừng đó chính là vật tiên gia!

Giang Kiều lén lút mở ra một khe cửa nhỏ, lách ra bên ngoài, mới ra cửa liền thấy Bạch Nguyệt Linh vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn chằm chằm: "Vừa rồi ngươi lén lén lút lút ở trong phòng làm gì?"

Giang Kiều trầm mặt, sau một lúc lâu ngẩng đầu: "Ta có sao?"

Bạch tiên tử nhìn hắn vài lần rất nghiêm túc: "Được rồi."

"Khi nào chúng ta đi nội thành?"

Giang Kiều nhìn thời gian, sắp tám giờ, hiện giờ vào thành không sai biệt lắm có thể bắt kịp mấy cửa tiệm lớn mở cửa.

"Ăn bữa sáng rồi đi." Dừng một chút, hắn tiếp tục hỏi: "Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?"

"Người tu tiên..."

"Ta biết, nhưng đồ ăn uống biểu lộ thực khí, linh khí có hay không ta không biết, nhưng khói bụi ngược lại thật sự rất nghiêm trọng." Giang Kiều nhún vai, một người ăn no, cả nhà không đói bụng, thật đúng là dễ nuôi sống.

"Khói bụi?"

"Bây giờ chúng ta đang ở trên đỉnh Tiên Nữ Phong, không khí coi như không tệ, chốc lát nữa vào trong thành phố ngươi sẽ biết."

Giang Kiều đi xuống lầu, tiện tay lấy một cái sandwich trên khay chứa đồ, lại rót cho mình một cốc sữa, bữa sáng của người lười chính là đơn giản như vậy.

Hắn cắn một miếng sandwich, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng mà, ngươi đã dự định dung nhập vào thế giới này của chúng ta, dự định làm một người phổ thông bình thường, nên quên thân phận tiên tử của ngươi, cảm ngộ nhân gian muôn màu, hưởng thụ hỉ nộ ái ố, biết đến cái gì là củi gạo dầu muối, tương dấm dưa cà."

Bạch Nguyệt Linh không nói gì, lẳng lặng trầm tư.

"Tóm lại, bỏ xuống thái độ cao cao tại thượng, chuyện một người bình thường làm thì ngươi cũng nên thử làm, như vậy mới có thể khiến cho tiên khí không nhiễm trần thế trong người của ngươi, gia tăng một tia khói lửa phàm tục, ngươi mới càng giống như một người thường, chứ không phải là tiên nhân chỉ có thể đứng nhìn từ xa."

Bạch Nguyệt Linh cẩn thận suy tư về lời này, cảm thấy rất có đạo lý.

"Nếu như ngươi từ nhỏ tu đạo mà nói, có lẽ rất có thiên phú..."

Giang Kiều hơi kích động, tiên nhân giúp đỡ, sắp được truyền đạo thụ pháp rồi sao?

"Ta hiện giờ tu tiên cũng còn kịp! Tiên tử dự định truyền cho ta diệu pháp vô thượng sao?"

Bạch tiên tử thương cảm lắc đầu: "Thân thể của ngươi nhiễm bụi độc sâu nặng, đã đan vào cùng với tạng phủ máu thịt, mờ mịt khó trừ, đại đạo đã đứt, trừ phi ta khôi phục tu vi, lấy tiên pháp thần thông giúp ngươi tẩy kinh phạt tủy, tái tạo căn cốt, nếu không, kiếp này vô vọng tu đạo."

Giang Kiều tiếc nuối nhếch miệng, lời này nói coi như không nói.

"Bữa sáng mà ngươi ăn, có thể cũng cho ta thử một chút hay không?" Do dự một chút, Bạch Nguyệt Linh mới do do dự dự nói.

Giang Kiều hơi sững sờ, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói một chút, thế mà lại thật sự thuyết phục được nàng?

"Thích khẩu vị gì? Đồ ngọt hay là cay?"

"Thanh đạm là được."

Giang Kiều gãi gãi đầu, cái này cũng không phải nấu cơm, hắn mở một cái cửa hàng giá rẻ, lấy đâu ra đồ ăn vặt thành phần thanh đạm, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn lấy lại một chiếc bánh mì bơ cộng thêm một hộp sữa bò tươi.

Hắn chọc ống hút vào hộp sữa bò cho nàng: "Xé túi bóng phía ngoài là có thể ăn."

Bạch tiên tử tiếp lấy, mở cái miệng nhỏ cắn một miếng bánh mì nho nhỏ nhấm nuốt, cử chỉ điệu bộ xinh đẹp tuyệt trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK