"Hiện giờ có thể rồi chứ?"
Thề xong, Bạch Nguyệt Linh nhìn cái chăn hở ra, ngữ khí trở nên nhu nhược.
"Lời thề này có hữu hiệu không?"
Giang Kiều có chút không tin, thật sự là mỗi ngày người thề độc ở bên miệng quá nhiều, nhưng lại không thấy lão thiên gia dùng sét đánh chết người nào vi phạm lời thề cả, càng nhiều hơn là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm.
"Lời thề có lẽ vô hiệu đối với người phàm trần, nhưng lại có rằng buộc vô hình đối với người tu tiên, người làm trái lời thề, quyết định không có kết cục tốt."
Nghe nàng nói như vậy, Giang Kiều cuối cùng cũng yên lòng, ít nhất không cần lo lắng có họa sát thân.
Nàng và Bạch tiên tử là nhất thể hai hồn, nghĩ đến, lời thề độc này có lẽ cũng có hiệu quả đối với người kia chứ nhỉ?
Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên bò lên giường của hắn, động thủ kéo cái chăn trên người hắn ra, đồng thời phát ra âm thanh nũng nịu.
"Giang lang, mấy canh giờ nữa là trời sáng mất rồi, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta không phải là nên đi ngủ rồi sao? Làm người phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nhất thiết không nên thẹn với ngày tốt cảnh đẹp như này nha."
Thân thể mềm mại chạm vào, Giang Kiều bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, hất chiếc chăn bọc Bạch Nguyệt Linh lại cực kỳ chặt chẽ.
"Ta thấy rằng chuyện này tạm thời không thể gấp, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, từ từ đến." Giang Kiều cách chăn ngồi ở trên người nàng, cực kỳ chăm chú nhìn ngũ quan không thể bắt bẻ của nàng.
"Cái gì mà từ từ đến, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, ngươi nghe ta chắc chắn không sai, đêm nay chúng ta cùng nhau hưởng thụ cực lạc nhân gian, ngày mai nàng sẽ tan biến! Từ nay về sau, chúng ta có thể vô câu vô thúc ở cùng một chỗ, rút cuộc không có ai tới quấy rầy nữa." Sắc mặt nàng hòa hoãn xuống, ôn nhu yếu ớt nói.
"Không được." Giang Kiều không chút suy nghĩ liền mở miệng từ chối.
"Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Vừa nãy ta đã phát thề độc dựa theo ý nguyện của ngươi!" Ngữ khí của Bạch Nguyệt Linh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
"Khục, không phải, ta chỉ đang nghĩ, nếu như sau khi chúng ta cùng nhau vu sơn mây mưa, vẫn không khiến cho đạo tâm của nàng tan vỡ, ngươi vẫn không cách nào làm chủ, như vậy ta chẳng phải là sẽ chết rất khó coi sao?"
"Giang lang, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vừa mới phát thề độc, đối với nàng mà nói, đồng dạng hữu hiệu."
Giang Kiều mừng thầm trong lòng, nhưng lại biểu hiện ra vô cùng đau đớn, gật đầu.
"Nhưng vấn đề cũng xuất hiện ở chỗ này, nàng không biết ngươi phát thề độc, vạn nhất sẩy tay đánh chết ta, đây không phải là gián tiếp hại ngươi sao? Nguyệt Linh, ta đây là đang bảo hộ ngươi."
Bạch Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, lời này chợt nghe không có vấn đề gì, nhưng tổng cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
"Thế nên ta mới nói phải bàn bạc kỹ hơn, ta sẽ từ từ hủy hoại đạo tâm của nàng, giúp cho ngươi thừa dịp hư nhượt mà vào làm chủ, ngươi suy nghĩ một chút xem, ngươi đã chờ nhiều năm như vậy, còn quan tâm chờ thêm một lát này sao?"
Giang Kiều mở to hai mắt, một bộ ngươi nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của ta xem.
Nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa của nàng, Giang Kiều nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng.
"Dục tốc bất đạt, ngươi ngẫm lại xem, cái thế giới này không có linh khí, pháp tắc không hiện, nàng ta sẽ càng ngày càng suy yếu, ngươi đánh cắp đạo quả cũng chỉ có thể thành công, không thể thất bại! Nguyệt Linh, ta là đang bảo hộ ngươi nha!"
Bạch Nguyệt Linh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Ừm, có chút đạo lý, hiện giờ tùy tiện thử nghiệm quả thật có mạo hiểm thất bại cực lớn, là ta đã vội vàng rồi."
Viên đá treo trong lòng Giang Kiều rốt cuộc cũng rơi xuống, lừa dối lâu như vậy, cuối cùng cũng đã gạt được nàng.
Đúng là không dễ dàng gì.
"Tuy nói thì như vậy, nhưng mà..."
Bạch Nguyệt Linh lời nói xoay chuyển, nội tâm vừa hạ xuống của Giang Kiều lại lập tức khẩn trương lên.
"Nhưng mà cái gì?"
"Ngươi đang giúp nàng."
Nàng liếc mắt nhìn Giang Kiều thật sâu.
"Nàng muốn luyện đan ngươi cũng đồng ý, thậm chí ngươi còn muốn dạy nàng đại đạo khoa học của giới này, đường này khác biệt nhưng huyền diệu vô cùng, cho dù là ta cũng nhìn không thấu, mà bây giờ nàng đã biết đến sự hiện hữu của ta, cho nên sẽ tìm cách trấn áp, luyện hóa ta."
"Những thứ này có hữu dụng đối với ngươi không?" Hắn thử hỏi.
Bạch Nguyệt Linh tự ngạo cười một cái: "Đương nhiên vô dụng! Tiên Đế kiếp còn không cách nào hoàn toàn xóa đi sự hiện hữu của ta, trừ phi nàng có thể tìm lại tu vi."
"Hiện giờ ngươi đã biết nên làm cái gì chưa?"
Giang Kiều nhanh chóng gật đầu: "Giúp nàng nhanh chóng dung nhập cái thế giới này, cuộn mình không ngớt bên trong hồng trần, biến thành cả đời phàm nhân."
"Không tệ."
Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu như ngươi muốn lừa gạt ta, bổn tọa nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Giang Kiều kinh hãi: "Vừa nãy ngươi đã thề độc sẽ không lấy bất kỳ thủ đoạn nào tìm ta gây phiền phức."
"Đương nhiên, Giang lang của ta, đùa ngươi đấy~ "
Bạch Nguyệt Linh quyến rũ nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên chống nửa người trên lên, miệng nhỏ vô cùng mịn màng khẽ phớt qua phần môi của hắn một cái.
Giang Kiều hơi sửng sốt, nụ hôn đầu của hắn cứ như vậy không còn?
Nhưng đổi góc độ khác suy nghĩ một chút, hình như, nàng cũng không còn.
Chính mình hình như cũng không thiệt thòi.
"Đây là phần thuởng của ngươi, đợi đạo tâm của nàng từ từ sụp đổ, chúng ta liền cùng nhau cộng phó vân tiêu, làm việc hoan hỉ giữa nhân gian, ngươi có muốn nhìn ta uyển chuyển hầu hạ dưới háng mình không?"
"A, có, có."
Giang Kiều không khỏi cảm thấy có chút choáng váng, thiếu chút bị ma xui quỷ khiến muốn đẩy nàng trong đêm nay rồi, cán bộ nào có thể chống lại khảo nghiệm như vậy?
"Đồ ngốc, như vậy thì ngươi phải cố gắng thật nhiều lên nha~" Bạch Nguyệt Linh che mặt cười khẽ.
"Vậy, ngươi còn muốn đè ta tới khi nào?"
Giang Kiều ngượng ngùng tránh ra, Bạch Nguyệt Linh trở mình rời giường, ánh mắt của hắn theo bản năng lướt qua, rõ ràng còn mặc cái yếm màu đỏ, cởi hết đâu ra?
Hừ, lừa đảo.
Bạch Nguyệt Linh đẩy cửa ra đi ra ngoài, Giang Kiều nhìn bờ mông lắc lư sau lưng của nàng, chiếc lụa mỏng màu đỏ chót này cùng với nàng quả thực là tuyệt phối.
"Meo meo ~ "
Nghe tiếng kêu, là Phúc Lộc Thọ Hi đồng thời kêu lên.
Bạch Nguyệt Linh dời bước đến bên cạnh ổ mèo, nhìn hai tiểu tử chỉ vẹn vẹn lớn cỡ bàn tay hỏi: "Đây là mèo nàng nhặt hôm qua hả?"
Giang Kiều gật đầu: "Nàng nói đặt tên mang theo nhân quả, tiểu hắc gọi là Phúc Lộc, tiểu bạch gọi là Thọ Hi, mong chúng nó cả đời sẽ không lo lắng, không bị nhiễm bệnh gì."
"Ra vẻ đạo mạo!"
Bạch Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng, không chút lưu tình phê phán.
Nàng thò tay cầm con mèo trắng nhỏ tới ngước mắt nhìn Giang Kiều: "Ngươi nói, nếu ta tự tay bóp chết sủng vật nàng quý trọng, có thể khiến cho đạo tâm của nàng tăng tốc tan vỡ hay không?"
Giang Kiều lại càng hoảng sợ, vội vàng cứu Thọ Hi từ trong tay nàng lại.
"Chúng ta nơi này có một câu truyền ngôn, bằng hữu đến liền có rượu ngon, địch nhân đến liền có súng săn, ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm nàng càng thêm ghi hận ngươi."
"Vậy thì thế nào? Ta chính là nàng, nàng chính là ta, tất cả hành động của ta, đều là ác niệm của nàng."
Giang Kiều lãnh đạm nói: "Làm việc quá tận, ngươi không sợ nàng sẽ đồng quy vu tận với ngươi sao?"
Hô hấp của Bạch Nguyệt Linh trì trệ lại.
Hiển nhiên những lời này của Giang Kiều đã nói đến chỗ đau của nàng, nàng chỉ muốn đánh cắp đạo quả nguyên vẹn, hóa thân thành ma, trở thành một đời Ma Đế.
Nhưng nếu như Bạch tiên tử bỏ hết mọi thứ cũng phải đồng quy vu tận cùng nàng, hai người nhất thể đôi hồn, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, cuối cùng nàng cũng sẽ thân tử đạo tiêu, không còn tồn tại.
Kết quả này cũng không phải là việc mà nàng muốn nhìn thấy.
"Nghe lời ngươi, chúng ta sẽ từ từ đến, nước ấm nấu ếch, không gấp một chút này."
Nàng đi về phía phòng ngủ, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Kiều, trong mắt bao hàm thâm ý.
"Giang lang, phúc của chúng ta coi như nằm ở trong tay của ngươi rồi, chớ để cho ta thất vọng nha."