"Cho nên ngươi liền không đi con đường bình thường, nhảy qua ban công nhảy xuống?" Giang Kiều nhìn bộ dáng ra vẻ cao thâm của nàng, bán tín bán nghi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh đạm của Bạch Nguyệt Linh ửng đỏ, vẫn đưa lưng về phía trước như cũ, nếu không còn giải thích cái gì? Nói mình nửa đêm trèo tường để vứt rác, kết quả không về nhà được sao?
Nàng đường đường là Tiên Đế, sau có thể nói ra nhưng lời như vậy được.
"Bổn tọa một đời hành sự, không cần giải thích với các ngươi!" Bạch Nguyệt Linh bễ nghễ nhìn hắn.
Giang Kiều liếc mắt: "Đến lúc quốc gia tìm tới tận cửa rồi, xem ngươi giải thích thế nào."
Hắn giơ tay lên chỉ vào camera ở trong góc tường: "Quên nói với ngươi, trên thế giới này khắp nơi đều có một loại đồ vật giống như Thiên Nhãn, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm dưới sự giám thị của nó, một khi bị đưa lên trên internet, ta cũng chỉ đành nộp ngươi lên cho quốc gia."
"Giám sát và điều khiển?" Bạch Nguyệt Linh híp mắt.
Giang Kiều bật máy tính lên, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng trong tiệm, mọi hành động của Bạch Nguyệt Linh đều bị thấy rất rõ ràng, thậm chí một màn Giang Kiều bị điện giật hai lần lúc trước cũng bị quay lại đầy đủ, có thể nhìn rõ ràng tia điện xuất hiện trên người hắn.
"Thông thường là dùng để phòng ngừa ăn trộm, đương nhiên một khi phát hiện ra hiện tượng phạm pháp làm loạn kỷ cương, cũng sẽ bị tố cáo đến cảnh sát, chính là thứ gọi là quan phủ, mà cái này chính là chứng cứ, người gây ra họa cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị bắt trở lại, đưa ra trước công lý."
Bạch tiên tử rất nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, con mắt lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc căng thẳng.
"Ngươi sẽ tố cáo ta?"
Giang Kiều dùng chuột nhấp vài cái, xóa bỏ đoạn thời gian thu hình kia đi.
Hắn chính là một người sử dụng máy vi tính chuyên nghiệp, biết rõ bây giờ internet không đáng tin cỡ nào, rất nhiều camera còn có cửa sau chính phủ lưu lại, một khi có người điều khiển từ xa, nếu như chỗ đặc dị của Bạch Nguyệt Linh bị người ta phát hiện truyền lên trên mạng, đoán chừng có thể khiến cho toàn bộ internet bạo phát.
"Ta vừa hủy bỏ toàn bộ chứng cứ rồi."
Bạch tiên tử lập tức trầm tĩnh lại, nàng cũng không muốn trở thành đối địch với cái thế giới này, uy lực của những cái vũ khí kia rất khoa trương, cũng không phải nàng bây giờ có thể thừa nhận được.
"Thật sự?"
"Thật."
"Nhớ kỹ những lời này, nếu như ngươi dám gạt ta, ngay trước lúc bọn họ bắt được ta, ta sẽ đâm một kiếm giết chết tên phản đồ nhà ngươi trước!"
Giang Kiều nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, trái tim hung hăng nhảy vài cái, vừa rồi trước khi xóa bỏ, có lẽ hắn phải lưu lại một bản sao lưu, ngày sau nếu không khỏi bỏ mình, còn có thể lưu lại cho cảnh sát một phần chứng cứ.
"Ta muốn nói là, bên ngoài thế giới càng nhiều Thiên Nhãn hơn nữa, bất luận hành động khác thường nào của người đều có thể bị người khác phát hiện, mà khi đó không thể tiêu hủy video như bây giờ được, cho nên, ngươi phải an phận thủ thường, bảo trì kiềm chế, không được vô duyên vô cớ đả thương người, hiểu hay không?"
Bạch Nguyệt Linh khẽ gật đầu: "Vậy trong nhà thì sao?"
"Trong nhà dĩ nhiên là không có." Giang Kiều bỗng nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt hồ nghi nhìn nàng, "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
"Tùy tiện hỏi thăm." Bạch tiên tử thản nhiên nói.
Trong nội tâm nàng không khỏi có chút cao hứng, bên ngoài không được đánh người khác, ở trong nhà còn không chỉnh đốn được ngươi sao?
Giang Kiều chú ý tới quần áo trên người nàng bị nước mưa làm ướt, sắc mặt hòa hoãn xuống: "Đêm qua ở bên ngoài nhận hết gió táp mưa sa, có lạnh không?"
"Đều là tự nhiên ban tặng, cảm ngộ bốn mùa, có lợi cho đạo tâm thông suốt." Bạch Nguyệt Linh chậm rãi lắc đầu.
"Vậy cũng phải đi thay y phục rồi, thuận tiện đi tắm, cả người ướt sũng ngươi vẫn mặc?"
Giang Kiều lại lấy một cái bàn chải đánh răng mới trên khay chứa đồ, thêm một cái khăn mặt mới đưa cho nàng, lại biểu thị làm thế nào đánh răng trước mặt nàng, sau đó lại cởi xuống một bộ váy Hán phục từ trên thân một con ma-nơ-canh khác.
Bạch Nguyệt Linh chú ý tới trên thân hai con ma-nơ-canh song song đều không có lấy mảnh vải, tuy nói đây đều là vật chết, nhưng bộ dáng không mặc gì như thế, những bộ vị trọng điểm lại được khắc chân thật như vậy, thật sự là... Thật sự là... Không biết liêm sỉ!
Dù là Hợp Hoan tông, Âm Dương đạo am hiểu phương pháp song tu ở trong tu tiên giới, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người tạo ra vật khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai như thế này!
"Không thể tưởng được, ngươi vậy mà lại là một tên háo sắc!" Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng gắt một cái, dời ánh mắt từ trên thân ma-nơ-canh đi.
Giang Kiều nhìn con ma-nơ-canh bị chính mình lấy hết đồ ở trước mắt một chút, lại nhìn nàng một chút, lập tức cảm thấy có chút không hiểu được.
Như này liền thành kẻ háo sắc rồi hả?
Vậy nếu 1000Gb tài liệu học tập bên trong ổ cứng máy tính của mình bị nàng phát hiện, không phải liền trở thành sắc ma? Cái gì mà đồ chơi, búp bê nhựa si-lic, coi như là tiên tử không nhiễm khói lửa nhìn vào, đoán chừng đều phải sinh ra tâm ma.
"Bộ đồ trên người của ngươi cũng là cởi xuống từ trên người chúng nó đấy." Giang Kiều móp méo miệng.
Bạch Nguyệt Linh liếc nhìn, lại vội vàng bỏ ánh mắt qua một bên, khẽ cắn môi, lại không biết nên nói cái gì.
Giang Kiều thấy bộ dáng muốn nói lại dừng của nàng, muốn cười phá lên.
"Trong thế giới này, loại người giả này rất thông thường, có thể trực quan thể hiện ra hình dáng của quần áo, để cho người mua sắm có thể yên tâm lựa chọn, là một loại thủ đoạn tiêu thụ đơn thuần, không dính nổi tới biên giới của chữ sắc."
Bạch tiên tử nghe giống như hiểu, gật đầu, tư tưởng người hiện đại nơi đây hoàn toàn chính xác vượt mức quy định, còn đặc biệt thích ăn phân, hút thuốc lá.
"Đi thôi đi thôi, trước đi lên lầu rửa mặt, tý nữa ta dẫn ngươi đi ra ngoài trải nghiệm thế giới." Giang Kiều đưa váy ngắn vào trong tay nàng.
"Cửa hàng này không cần mở nữa hả?"
Hắn cười cười vẻ thần bí, lấy ra một tấm bảng từ dưới quầy, trên đó viết: Hôm nay tạm dừng buôn bán.
Bạch Nguyệt Linh liếc mắt nhìn, lặng lẽ ôm quần áo lên lầu.
Giang Kiều nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, địa vị ngang nhau cùng một vị tiên tử đạo pháp thông thiên, thậm chí thỉnh thoảng còn "uy hiếp" một hai lời, cũng coi như là trước không có ai sau cũng không có người nào rồi chứ nhỉ?
Hắn nhẹ ngâm nga bài hát, xách túi rác đi về phía thùng rác phân loại, cách cách xa vài mét liền vứt tới.
Ném không trúng mục tiêu, túi rác rơi trên mặt đất.
Giang Kiều đi tới, nhặt lên túi rác lại vứt vào, quay người rời khỏi, nháy mắt thoáng nhìn qua, bỗng nhiên nhìn thấy trong thùng rác có thể tái chế, bên trong túi rác trong suốt hình như có một bộ y phục.
Hắn nhíu mày, nhớ tới vấn đề Bạch tiên tử hỏi hắn tối hôm qua, vải vóc các loại vứt ở nơi nào.
Giang Kiều lại nhặt lên, sau khi mở ra nhìn thấy được hình vẽ thanh liên quen thuộc.
Đây không phải là bộ quần áo Bạch tiên tử tắm rửa đã cởi ra ngày hôm qua sao?
Hắn tùy ý mở ra, khá lắm, rõ ràng còn có yếm, quần lót, áo lót, hắn đã nói tại sao tối hôm qua nửa đêm mình rời giường, trong phòng vệ sinh lại không còn tung tích của bộ quần áo này, không ngờ rõ ràng giấu ở đây.
Cho nên, đêm qua Bạch tiên tử căn bản không phải xuyên đêm ra ngoài cảm thụ mưa, mà chỉ đơn thuần vì vứt bộ quần áo này mà leo tường?
Giang Kiều nghĩ mãi không rõ, bộ y phục này rõ ràng còn có thể mặc tiếp, lại là vật Tiên gia, đương thời cũng không tìm được bộ thứ hai, nhưng tại sao nàng lại phải vội vã vứt đi trong đêm?
Nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.
Một giây sau, Giang Kiều liền ha ha ha nở nụ cười.
Nếu như nàng ném đi có nghĩa chính là đã từ bỏ, vậy thì bây giờ hắn nhặt về, bộ váy tiên này chính là của hắn đúng không?
Trên lý luận không sai, chỉ là giác quan thứ sáu đang nhắc nhở Giang Kiều, nhất thiết không thể để cho nàng phát hiện.
...