• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái này... Ta phải điều tra thêm, nhưng khẳng định không dễ giải quyết như vậy."

Giang Kiều gãi gãi đầu, cảm thấy hình như mình có chút đánh giá thấp quyết tâm muốn làm viện sĩ của nữ nhân này.

Nhưng mà, nàng làm viện sĩ để làm gì vậy?

Dùng phương thức khoa học để tu tiên?

Đường đường là Tiên Đế, không đến mức như vậy chứ?

Bạch Nguyệt Linh khẽ gật đầu, muốn hoàn toàn dung nhập vào thế giới này vẫn cần phải có hắn, chỉ là, so sánh cùng với những người phàm tục này mà nói, thứ nàng không thiếu nhất...Chính là thời gian.

Có thể đợi được.

"Ta đi tắm rửa trước."

Giang Kiều khóa màn hình, tốc độ học tập của tiên tử có chút nhanh vượt qua tưởng tượng, bây giờ vẫn không thể giao thứ này cho nàng được, nếu không đoán chừng những lời nói dối có thiện ý kia sẽ không giấu giếm được bao lâu.

Thấy hắn ôm quần áo đi vào trong phòng tắm, Bạch Nguyệt Linh tự mình đi ra bên ngoài ban công.

Hôm qua mưa to một đêm nên không nhìn thấy mặt trăng, hôm nay mặt trăng đã xuất hiện, khiến cho tinh thần của nàng có chút hoảng hốt.

Mặt trăng của thế giới này rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một cái, cũng không biết còn có thể trở về Tử Vi Tinh nữa hay không.

Xung quanh khu núi đều là màu đen, đưa mắt nhìn về phía xa liền có thể nhìn thấy một loạt ánh sao lóe sáng, Giang Kiều nói đó là đèn đường, dùng để chỉ rõ phương hướng cho xe cộ đi lại.

Rất ấm áp, rất có tình.

Tất cả mọi thứ nơi này xác thực rất tốt, phàm nhân sinh sống trên thế giới này rất hạnh phúc.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

Chẳng biết lúc nào Giang Kiều đã tắm rửa xong, xuất hiện ở bên cạnh nàng, mặc bộ áo ngủ lông xù, trên người tản ra một cỗ mùi thơm dễ ngửi, đây là mùi sữa tắm hôm qua nàng tắm.

Bạch Nguyệt Linh khôi phục lại từ trạng thái thất thần, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Trên Tử Vi Tinh có hai mặt trăng, một đỏ sậm, một lam nhạt, cũng lớn hơn xa so với mặt trăng của các ngươi."

"Nhìn trăng nhớ nhà? Ngươi nhớ nhà ư?"

Bạch tiên tử gật đầu, lại lắc đầu, nàng đã sớm không còn thân nhân hảo hữu, người tu tiên, nơi nào mà không là nhà?

"Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến, lúc trước dưới cơn giận dữ, kém chút nữa tiêu diệt tộc quần trên mặt trăng Tử Vi Tinh."

"Trên mặt trăng của các ngươi còn có sinh mạng?"

Giang Kiều mở to hai mắt nhìn, chỉ riêng hai mặt trăng, lấy sức tưởng tượng cằn cỗi của hắn liền không nghĩ ra cảnh tượng cụ thể như thế nào rồi, huống chi còn có cả sinh mệnh ngoài hành tinh.

"Ừ, sinh linh rất cường đại."

Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên hỏi lại: "Trên mặt trăng của các ngươi không có sao?"

Giang Kiều gật đầu: "Hoàn cảnh trên kia quá kém, là một mảnh sa mạc hoang vu, ngay cả không khí đều không có, nhân loại căn bản không cách nào sinh tồn."

"Hoàn cảnh nơi này của các ngươi hình như cũng không có tốt bao nhiêu." Ngữ khí Bạch Nguyệt Linh lạnh lùng nói.

Khóe miệng của hắn hơi co quắp vài cái, mỗi lần nói tới đề tài này, hắn đều cảm thấy không khí mới mẻ mà mình đang hô hấp giống như là khí độc vậy.

"Khục, có phải trên núi rất vắng lạnh hay không? Lúc này nếu như ở trong thành phố, xung quanh sẽ là một mảnh náo nhiệt tường hòa, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, những người làm việc cả một ngày tốp năm tốp ba tìm quán lẩu, vừa uống rượu vừa khoác lác, nhưng mà ở trên núi, chỉ có gió đêm bồi bạn."

"Ta ngộ đạo trong một tòa băng cung tám trăm năm."

Giang Kiều: "..."

Hắn phát hiện nữ nhân này chính là một người chuyên kết thúc câu chuyện, tám trăm năm trước của bây giờ chính là Nam Tống, cái này khiến người ta nói tiếp kiểu gì đây?

Hai người trầm mặc hồi lâu, Giang Kiều nhìn tiên tử khí chất xuất trần bên cạnh, không chút nghi ngờ, nếu như hắn không mở miệng nói chuyện, đoán chừng có thể tùy tùy tiện tiện ngậm miệng tám trăm năm.

"Bây giờ ngươi có muốn đi tắm hay không?"

Bạch Nguyệt Linh chần chờ một hai giây, nhẹ nhàng gật đầu.

"Quần áo ngươi mới phơi từ trưa có lẽ chưa khô, lúc ngươi tắm nhớ cầm vài món này treo ở dưới máy sưởi, cách vòi hoa sen xa một chút, một hồi sẽ khô."

Giang Kiều dùng gậy lấy áo ngủ đang treo trên giá quần áo xuống, đồng thời còn có một cái quần lót tinh khiết, về phần nội y, có lẽ buổi tối ngủ không cần mặc, không tốt đối với thân thể.

Bạch Nguyệt Linh thò tay tiếp nhận, trên sắc mặt lạnh lùng hiện lên một tia đỏ bừng, bước chân rời khỏi dường như trở nên nhẹ nhàng một chút, đồng thời truyền đến một tiếng hừ nhẹ.

"Đồ háo sắc..."

Sắc mặt Giang Kiều cổ quái, đã gần vạn tuổi rồi da mặt còn mỏng như vậy, sẽ không phải ngay cả chuyện nam nữ cũng không biết đấy chứ? Tu đạo cần tâm lặng như nước, đạo tâm của tiên tử ngươi bất ổn nha!

Nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, hắn ác ý phỏng đoán một chút, sau đó đi đến bên ghế sô-pha ngồi xuống, lại bật máy tính lên, tìm kiếm trên Baidu——

Không có hộ khẩu làm như thế nào để có giấy căn cước.

Tổng cộng tìm được hơn một tỷ mục kết quả trên Baidu, nhưng Giang Kiều đại khái nhìn một vòng, đều có khác biệt rất lớn với tình huống hiện giờ của Bạch Nguyệt Linh.

Nàng hoàn toàn không có thông tin hộ tịch, còn không có dấu vết tồn tại, một người như vậy trống rỗng xuất hiện ở bên trong vườn rau xanh trong nhà, rất dễ bị người khác liên tưởng đến gián điệp hoặc tội phạm.

Tóm lại, giải quyết việc đăng kí hộ khẩu này tương đối phiền phức.

Nhưng mà những người vạn năng trên mạng lại có một đống ý tưởng không tồi, cái gì mà trước ra quốc ngoại làm một cái thân phận, lại nhập cảnh hợp pháp, tiếp đó tìm dân bản xứ kết hôn, như vậy sẽ có quyền cư ngụ vĩnh cửu.

Trên lý luận thì toàn bộ qui trình này đều có thể thực hiện, nhưng mà trình độ khó khăn và phức tạp trong đó cũng không nhẹ nhàng, Giang Kiều cũng không có lòng dạ lớn như vậy để làm theo.

Hoặc là phạm một cái tội danh không lớn không nhỏ, cơ quan công an nơi đó vì sửa sang lại hồ sơ, nhất định phải an bài thông tin thân phận cho ngươi, sau đó lại do người khác trong cuộc ra mặt tìm hiểu rõ, biến chuyện lớn hóa nhỏ, như vậy sau khi ra khỏi ngục giam, sẽ có thân phận hợp pháp.

Nhưng mà, loại chuyện ngồi tù này, Bạch tiên tử nhất định là tuyệt đối không làm, nếu làm nàng mất hứng, đoán chừng một cái tát có thể khiến cho ngục giam bay lên rồi.

Giang Kiều muốn cười phá lên, cho dù ngươi là tiên tử thần thông quảng đại, cũng không cách nào tăng thêm thông tin cá nhân của mình vào trong kho số liệu toàn bộ mạng lưới liên minh quốc tế.

Chốc lát sau, Bạch Nguyệt Linh mặc chiếc áo ngủ Pieca đáng yêu bước ra từ trong phòng tắm.

Vừa tắm rửa qua, trên mặt lưu lại nước ấm, khiến cho đôi má ửng hồng, mái tóc đen như giống như tơ lụa tùy ý xõa tung trong cái mũ, nàng không có mặc chủng loại Hán phục khí chất xuất trần kia nữa, nhưng lại nhiều thêm vài phần dí dỏm đáng yêu của thiếu nữ nhà bên.

Bạch Nguyệt Linh hơi cau mày, quần áo lông xù rất ấm áp, nhưng bó tay bó chân, vô cùng cồng kềnh, nhưng mà tên kia hình như rất thích mặc như vậy.

Giang Kiều nhìn cách ăn mặc của nàng, mở trừng hai mắt, tiên tử hóa trang thành Pieca hình như có chút đáng yêu.

"Rất đẹp, rất thích hợp với ngươi."

"Quần áo, đều chỉ là vật ngoài thân, ta như mây bay."

Giang Kiều nhẹ giọng nói thầm: "Vậy ngươi ngược lại là đừng có mặc."

Bạch Nguyệt Linh mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Giang Kiều nghĩ đến thân phận thực tế của nàng, lặng lẽ rùng mình một cái, vội vàng đổi giọng: "E hèm, ta nói là, nếu như ngươi đội cái mũ kia nên, khẳng định càng đáng yêu hơn."

Nàng lẳng lặng nhìn mấy lần, sau đó mới rời ánh mắt khỏi trên người cái tên dám không tôn trọng Tiên Đế này.

Hừ, đợi nàng trở thành viện sĩ, sau đó sẽ lấy linh hồn người này để đốt thiên đăng!

Nàng đi qua bên cạnh hắn ngồi xuống.

"Ngươi đang xem gì đấy?"

"Tìm kiếm xem làm như thế nào để không có hộ khẩu đăng kí căn cước, nhưng khó giải quyết hơn so với trong tưởng tượng của ta."

Bạch tiên tử nhìn nội dung trên màn hình, chỉ vào một cái trong đó, bỗng nhiên nói: "Có thể làm như nơi đây nói hay không, dùng tiền mua sắm, hoặc là hối lộ cơ cấu làm việc có liên quan?"

Giang Kiều lập tức bác bỏ ý nghĩ của nàng.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, chúng ta không làm việc phạm pháp trái pháp luật!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK