• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị tiên tử mắng cho một trận, Giang Kiều vẻ mặt hậm hực bỏ đi, nhưng mà, hình như hắn lại bị nàng hiểu lầm gì đó thì phải.

Được rồi, đến lúc nhìn thấy cái gì không nên thấy, đạo tâm sụp đổ thì đừng trách hắn.

Giang Kiều lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm xem làm thế nào để nuôi mèo con chưa cai sữa.

"Mèo con chưa cai sữa trong cơ thể hàm chứa lac-to-za có thể phân giải tiêu hóa en-zim, có thể tạm thời cho ăn sữa bò hoặc là sữa hộp."

"Nhưng mà trong sữa mèo có nhiều an-bu-min cùng mỡ xa so với sữa bò, cùng với các loại nguyên tố vi lượng, không chỉ hàm lượng lac-to-za thiếu hơn một ít so với sữa bò, hơn nữa phần tử mỡ nhỏ hơn, thích hợp mèo con hấp thu."

"Nếu như một mực dùng sữa bò nuôi nấng mèo con, sẽ khiến mèo con trưởng thành chậm chạp, không đầy đủ dinh dưỡng, bởi vậy, cần kịp thời đổi thành sữa dê chuyên dụng cho thú cưng."

"Sữa dê ở phương diện dinh dưỡng gần như là nhũ mẫu cho mèo con, nhưng lúc cho ăn nhất thiết phải chú ý tới số lượng, cho ăn nhiều quá..."

Xem xong một đống chữ lớn, Giang Kiều cảm thấy có chút đau răng, hắn còn nhìn thấy phải mua cái gì mà cát mèo, chậu cát mèo, mỡ dinh dưỡng, thuốc khu trùng định kỳ gì gì đó, một đống thứ đồ, nuôi mèo con thật đúng là phiền toái.

Sữa dê trước mắt hắn không có, sữa hộp trong tiệm ngược lại có bán.

Giang Kiều nhìn thoáng qua ổ mèo, hai con mèo bé tí rúc vào một chỗ lạnh run kêu meo meo.

"Đói bụng?"

Hắn quay đầu chạy xuống lầu, cầm một hộp sữa hâm nóng sau đó cầm kéo cắt.

"Thoạt nhìn cũng hơn một tháng rồi, chắc có lẽ tự mình uống sữa được rồi chứ nhỉ?"

Hắn nói thầm, lấy bát cơm nhẹ nhàng đổ một chút sữa vào sau đó bỏ vào trong hộp mèo, hai con mèo con nhíu nhíu cái mũi lại ngửi ngửi, sau đó mới chậm rãi tới gần, để sát đầu vào, thè lưỡi ra liếm từng chút từng chút uống vào.

Nhìn thấy một màn này, Giang Kiều vui vẻ, uống sữa còn rất thành thật, không cần dùng ống chích hoặc là bình sữa gì cả.

Cũng không lâu lắm, thấy sữa bò đã cạn tới đáy, hai con mèo vẫn còn chưa thỏa mãn liếm láp đáy bát, thoạt nhìn tựa hồ là đói bụng lắm.

Vì vậy Giang Kiều lại cho vào trong bát thêm một chút sữa bò, hai con mèo ăn uống no căng sau đó lại bắt đầu ôm nhau ngủ, một đen một trắng, thoạt nhìn như là thái cực.

Cũng không biết cha mẹ của bọn nó có màu sắc gì, thế mà lại có thể sinh ra hai cái cực đoan một đen một trắng, không có một chút tạp sắc nào.

Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, Bạch tiên tử tắm rửa xong xuôi cất bước đi ra bên ngoài, trên người vẫn còn tỏa ra hơi nước.

Nàng mặc áo dài tay có hình Pieca, đôi mắt chuột vàng vừa lớn vừa tròn, khiến cho Giang Kiều không khỏi nhìn nhiều.

A..., hiệu quả của nội y quả là không tệ, so với trong tưởng tượng của hắn còn có vẻ hơi lớn hơn một chút.

Khó trách vừa rồi không chịu cởi áo khoác ở trước mặt hắn, nhưng bây giờ không phải cũng nhìn thấy rồi sao?

Hừ, nữ nhân đúng là khó hiểu, tiên tử cũng thế.

"Nếu ngươi còn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào ta, ta liền giật ngươi." Bạch Nguyệt Linh lạnh lùng nói.

Khóe miệng Giang Kiều xé ra, ánh mắt dịch chuyển khỏi ngực nàng, không nên nói nhiều cùng tiên tử thanh tâm quả dục này, nói nhiều nhất định sẽ bị giật điện.

"Mèo đâu?" Nàng hỏi.

"Trong thùng giấy kia, vừa mới cho ăn... Một chút sữa, hiện giờ đang ôm nhau ngủ rất say sưa."

Bạch Nguyệt Linh đi qua, ngồi xổm trước thùng giấy, duỗi ngón tay ra vuốt vuốt lông tơ trên người chúng nó, mèo con phát ra tiếng lẩm bẩm hạnh phúc.

"Làm phiền rồi."

Nghe nàng ôn nhu nói, Giang Kiều có chút không vui, nói chuyện với mèo còn tốt hơn cả hắn, không chào đón hắn đến như vậy?

"Mèo này là ngươi nhặt về, ngươi tự nuôi đi." Hắn nằm dài trên ghế, lười biếng nói.

"Ta không nuôi."

"Nhưng ta cũng không nuôi nha."

"Không, ngươi sẽ nuôi!"

Bạch tiên tử ngôn từ chính nghĩa nhìn hắn: "Ngươi nhất định sẽ nuôi, không nuôi cũng phải nuôi."

Da mặt Giang Kiều run rẩy, ép mua ép bán hắn đã thấy qua, nhưng cưỡng ép người khác nuôi mèo vẫn là lần đầu tiên thấy.

"Ta nuôi cũng được, nhưng mà ta phải nói trước, vạn nhất mà nuôi chết, ngươi không được trách ta."

Nàng cúi đầu lặng im vài giây, chậm rãi gật đầu.

"Còn nữa, ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta sẽ coi bọn chúng là thú cưng để nuôi."

"Thú cưng?" Bạch tiên tử vẻ mặt nghi ngờ.

"Hiện giờ mọi người sinh hoạt phong phú, trong nội thành có rất nhiều người đều nuôi thú cưng, những con mèo kia cả đời đều chỉ có thể sinh hoạt trong phòng, từ trước tới nay chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, tương đương với cá trong chậu chim trong lồng." Giang Kiều giải thích nói.

"Rất đáng thương."

Nàng suy nghĩ một chút nói: "Bất luận sinh mệnh nào cũng không nên bị tước đoạt tự do."

Giang Kiều sâu sắc chấp nhận câu nói này.

Mèo nông thôn con nào cũng thân hình kiện tráng, thân thể vô cùng khỏe mạng, không giống mèo nuôi trong nhà cao tầng, từng con lớn lên giống như là lợn, không có việc gì liền sinh bệnh.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy liền không thể tốt hơn, đúng lúc trong nhà kho của ta hình như cũng có chuột, về sau liền nhờ vào chúng nó bắt chuột."

"Mèo vờn chuột là đạo lý hiển nhiên, nên như thế." Bạch Nguyệt Linh đồng ý nói.

Giang Kiều cũng đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhìn hai mèo con nằm ngáy o..o...Không một chút giác ngộ đi đến hoàn cảnh lạ lẫm bị người khác thu dưỡng.

"Đúng rồi, ngươi đã nghĩ ra tên rất cho chúng nó chưa?"

"Tạm thời còn chưa nghĩ tới." Nàng lắc đầu.

"Nếu không, con đen sì gọi là than đen, con toàn thân lông trắng gọi là tuyết trắng?"

"Không tốt." Bạch Nguyệt Linh hầu như cũng không suy nghĩ nhiều, một hơi cự tuyệt.

"Tiểu hắc tiểu bạch cũng được, thông tục dễ hiểu, còn sẽ không gọi sai, đúng không, tiểu hắc tiểu bạch." Giang Kiều nhẹ nhàng gãi càm bọn nó.

Bạch Nguyệt Linh thoáng bất mãn liếc mắt nhìn hắn, người này nhìn qua hào hoa phong nhã, bộ dáng tuấn tú, làm sao đặt tên liền tầm thường như vậy.

"Chúng nó có duyên cùng ta, ta hy vọng chúng nó đều có thể khỏe mạnh trường thọ, không bệnh vô tai, không nhiễm bệnh gì."

"Vậy, một con tên là kiện kiện, một con tên là khang khang, hoặc là con thứ là bình bình, một con tên là an an, nếu thật sự không được, trường sinh trường thọ cũng được, đều là tên rất hay."

Tên hay cái quỷ ấy.

Bạch Nguyệt Linh đột nhiên lại muốn giật điện hắn.

"Vượng Tài, Lai Phúc, thấy thế nào? Ngụ ý rất tốt."

"Không được."

"Vậy thì dùng phương pháp trái ngược, cẩu đản và cẩu thặng, tên ti tiện dễ nuôi." Hắn tùy tiện nói.

"Tên rất trọng yếu, mang theo nhân quả, không thể tùy ý đặt loạn." Bạch Nguyệt Linh chăm chú nhìn hắn.

Giang Kiều nhìn nàng vẫn lắc đầu, quét một đứng lên: "Cái này không được, cái kia cũng không được, được, ngươi tự mình nghĩ đi."

Rõ ràng là hắn nuôi mèo, kết quả ngay cả quyền đặt tên cũng không cho.

Hừ, nữ nhân.

Tý nữa có bản lĩnh đừng có tìm hắn!

Bạch Nguyệt Linh ngồi trước ổ mèo nhìn chằm chằm chúng nó một lát, bỗng nhiên nói: "Mèo đen gọi là Phúc Lộc, mèo trắng gọi là Thọ Hi. Đạo hiệu là đạo hiệu là..."

Giang Kiều nghe nàng tự nói nhịn không được liếc mắt nhìn qua.

"Chúng nó cũng không thể theo ngươi tu luyện, chỉ là mèo con bình thường, ở đâu ra đạo hiệu."

"Cũng đúng."

"Thế nên, quyết định tên rồi?"

"Ừm, Phúc Lộc và Thọ Hi." Bạch Nguyệt Linh lạnh nhạt nói.

"Nghe cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Vượng Tài và Lai Phúc của ta nha." Giang Kiều nhẹ giọng nói thầm.

"Tốt hơn nhiều!" Bạch tiên tử vẻ mặt nghiêm túc.

Ngữ khí khiến người ta không thể phản bác, sau khi Giang Kiều nhìn thấy tia lửa điện trên ngón tay của nàng, thức thời im lặng.

Trong chốc lát sau, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng kêu hoảng hốt lo sợ của Bạch tiên tử.

"Giang Kiều, nó nó…Chúng nó bài tiết rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK