• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài cửa tiệm, trên con đường nhỏ chật hẹp thi thoảng lại có một hai chiếc xe hơi đi qua, thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng kèn thanh thúy.

Giữa trưa mặt trời rất nắng, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống lấm tấm những tia sáng, từ trong cột sáng có thể lờ mờ nhìn thấy bụi bặm ở trong không khí.

Bạch Nguyệt Linh kinh ngạc xuất thần, thời gian bình yên, thế giới không tu tiên không có nhiều lục đục với nhau, quốc thái dân an, trăm họ giàu có, phàm nhân giới này mặc dù không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng lại đầy đủ hạnh phúc.

Như này cũng rất tốt.

"Mì tới rồi, mời hai vị dùng."

Giang Kiều nhìn lên bát mì tương trộn trước mặt cười nói: "Lão bản, đây cũng không phải là hai phần nha."

"Cứ ăn thoải mái đi, phần nhiều hơn tính là ta tặng, tương có đủ hay không? Chưa đủ ta lại lấy thêm một muỗng, bao ăn no."

"Đã đủ rồi đã đủ rồi, nhiều hơn nữa đầy bát liền mặn."

"Mặn liền húp một ngụm canh hành tây là được."

Lão bản tươi cười bưng lên một bát nước canh, cẩn thận nhìn lại, ngoại trừ hành thái, phía trên còn có cả tôm luộc nổi lơ lửng.

Giang Kiều rút hai đôi đũa từ trong ống đũa ra, dùng giấy khăn lau lau, đưa cho Bạch Nguyệt Linh một đôi, có đôi khi đũa dùng một lần duy nhất cũng không sạch sẽ cho lắm.

Hắn nhìn liếc qua bát của Bạch Nguyệt Linh, mì sợi ngâm mình ở bên trong nước mì, thoạt nhìn khá nhạt nhẽo, mặt ngoài đắp vài miếng rau, phía trên có chút hạt vừng, sợi gừng, Giang Kiều còn ngửi thấy được một chút mùi vị canh gà.

Bát mì này không trắng chút nào, lão bản thật sự là...

Bạch Nguyệt Linh đưa vào trong miệng nho nhỏ ăn một miếng, sợi mì bị cắn đứt, mùi vị cũng rất ngon, tiếc nuối duy nhất là không có ẩn chứa linh lực.

Giang Kiều nhẹ nhàng hỏi: "Mùi vị như thế nào?"

"Coi như không tệ."

Giang Kiều nở nụ cười, không nói tiếp, đều đặn trộn lẫn mì trong bát của mình với tương, bắt đầu ăn.

Bạch Nguyệt Linh thì từ từ nhai nuốt, đoan trang ưu nhã, rất có phong phạm tiểu thư khuê các, Giang Kiều thì không quản nhiều như vậy, ăn từng miệng lớn, một bát mì lớn khiến hắn chút nữa là ăn quá no.

Hắn lại húp một hơi hết nước mì còn dư lại, hơi ợ một cái, đưa mắt nhìn giá bán trên tường bên ngoài, lấy điện thoại di động ra dựa theo ba phần tương miến mà trả tiền.

"Lão bản, không hổ là gia truyền, ăn rất ngon."

"Lần sau lại đến nha."

"Chắc chắn."

Hai người đi ra khỏi tiệm mì, từ ngõ hẻm quay về đến trên đường lớn, Bạch Nguyệt Linh nhìn đường đi như nước chảy, người đến người đi, trong lúc nhất thời không biết suy nghĩ cái gì.

"Thật ra đến buổi tối có lẽ ngươi sẽ phát hiện vẻ đẹp của thành thị, khi đó đèn neon sẽ thắp sáng mọi ngóc ngách của thành thị, thoáng như đặt mình bên trong mộng ảo, hay là chúng ta đi dạo chơi thêm chút nữa?"

Bạch tiên tử khẽ lắc đầu.

"Được rồi, chúng ta trở về." Giang Kiều thở dài một hơi.

...

Mang theo bao lớn túi nhỏ, cách điểm đỗ xe điện có chút xa, Giang Kiều dứt khoát gọi một chiếc taxi ở ven đường, để cho Bạch tiên tử thể nghiệm một lần cảm giác bắt xe.

Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng chạy ngược lại, ghế da ngồi xuống rất mềm mại, chỉ là không gian tương đối nhỏ hẹp, số lượng nhân số có hạn, không cách nào so sánh cùng với tụ lý càn khôn.

Nhưng mà, so với chiếc xe điện kia thì tốt hơn nhiều.

Đến điểm đỗ xe, Giang Kiều đưa đồ vật trong tay cho Bạch Nguyệt Linh cầm theo, sau đó hai người ngồi lên trên xe điện ra khỏi thành phố, chạy về phía Tiên Nữ Phong.

Đợi lúc quay trở lại cửa hàng nhỏ của mình đã là một giờ chiều, không có gặp bao nhiêu du khách, phần lớn đều đã đi ăn cơm rồi.

Lên lầu, Giang Kiều lấy từng món từng món đồ đã mua ra: "Ngoại trừ giầy, quần áo mặc trên người đều phải dùng nước giặt qua một lần, thời tiết hôm nay không tệ, chút nữa dùng máy giặt quần áo giặt xong, treo ở phía trên cho khô, đại khái ngày mai sẽ mặc được."

Giang Kiều dạy nàng sử dụng máy giặt quần áo như thế nào, chỉ có mấy cái nút, Bạch Nguyệt Linh nhìn hắn thao tác một lần liền nhớ ở trong lòng.

"Buổi chiều ta phải mở tiệm, buổi sáng đóng cửa tổn thất một khoản tiền, chiều nay ít nhất phải kiếm trở về một chút, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán, có thể đọc sách, hoặc là đi xung quanh dạo chơi khắp nơi, có chỗ nào không hiểu, có thể chờ buổi tối rồi hỏi ta."

Bạch Nguyệt Linh nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng.

Giang Kiều suy tư trong chốc lát, cảm thấy những lời nhắn nhủ cũng đã nói không sai biệt lắm, đang định xuống lầu, Bạch Nguyệt Linh bỗng nhiên duỗi một ngón tay ra điểm vào trên người hắn.

Dòng điện lập tức đùng đùng lốp bốp xuyên loạn trên người hắn, Giang Kiều nằm trên ghế sa-lon, toàn thân run rẩy, một hồi lâu mới từ trạng thái tê tái khôi phục lại.

"Ê, sao lại giật ta, ta chọc giận ngươi lúc nào hả?"

"Tự mình nghĩ."

Khóe miệng Bạch Nguyệt Linh hơi cong lên, chắp tay đi đến sân thượng, xuyên thấu qua lớp kính hơi mờ, nhìn máy giặt quần áo nhanh chóng chuyển động.

Giang Kiều gãi gãi đầu, khả năng chọc tới nàng hình như có hai nơi, một là lúc phanh lại nàng dùng 'quả bóng' đụng hắn, hai là không giải thích rõ ràng liền mang nàng tới cửa hàng nội y?

"Đã thành tiên còn nhỏ mọn như vậy, nhất định phải tìm cơ hội để cho nàng sửa đổi tật xấu thích giật điện người khác, bị điện giật ra bệnh thì làm sao bây giờ? Nàng chịu trách nhiệm sao?"

Giang Kiều nhẹ giọng nói thầm, phát tiết bực tức, không để ý nàng nữa, tự mình đi xuống lầu.

...

Không còn tên kia lải nhải, trong phòng lập tức an tĩnh lại.

Giữa trưa, mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, ánh mặt trời tung bay chiếu vào phòng, Bạch Nguyệt Linh chống hai tay trên lan can, hít một hơi thật sâu, không khí trên núi đúng là tốt hơn bên trong nội thành rất nhiều.

Nàng ngắm nhìn núi xanh xa xa, tuy rằng cái thế giới này không rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy bằng Tử Vi Tinh, nhưng cuộc sống yên tĩnh mới lộ ra sự trân quý của nó.

Hơn nữa còn có rất nhiều nơi thú vị đáng giá để nàng đi khám phá.

Bạch Nguyệt Linh chuyển một cái băng ghế từ trong phòng ra ngồi trên ban công phơi nắng, cầm lấy quyển sách Giang Kiều mua cho nàng, dự định tỉ mỉ đọc cuốn lịch sử phát triển quốc gia này.

Giang Kiều nói, đây là lịch sử ai cũng đều cần phải hiểu, tự nhiên nàng cũng không ngoại lệ.

Máy giặt quần áo xoay tròn tốc độ cao bỗng nhiên ngừng lại, phát ra âm thanh"Tích tích tích", Bạch Nguyệt Linh chậm rãi khép trang sách lại, mở cái nắp ra, dùng giá áo bên cạnh treo quần áo lên trên sào phơi đồ.

Nàng vuốt vài món đồ lót nội y kia, chất liệu rất mềm mại, tuy rằng không gợi cảm giống như lúc trước nhìn thấy, nhưng vẫn khiến cho người ta xấu hổ không thôi.

Nhưng mà dùng thứ đồ vật này mặc lên ngực, không phải sẽ lộ ra quần áo rất lớn sao?

...

Giai đoạn chọn tướng, Giang Kiều dời mắt khỏi màn hình máy vi tính, đưa mắt nhìn đồ vật trong tay du khách, nhanh chóng nói.

"Dưa chua thống nhất, 5 tệ, hai cây chân giò hun khói, 4 tệ, nước khoáng, 3 tệ, tổng cộng 12 tệ."

"Thanh toán Fetion nhận được 12 tệ thanh toán."

Nghe giọng nói nhắc nhở, Giang Kiều lấy lại tinh thần, nhanh chóng đánh chữ trong khung chát.

"Yasuo đi mid, không cho liền phá game."

"Huynh đệ, không phải là trẻ trâu đấy chứ?"

"Không phải."

Nhàn nhạt đánh ra những chữ này, Giang Kiều phun ra một ngụm khói thật dài.

Thuận lợi vào trò chơi, bỏ qua toàn bộ đồng đội cùng phe địch, bắt đầu E về phía trước, E tới E đi, giống như không E nhất định sẽ chết, tráng sĩ E đi không E trở lại.

Ba mươi phút sau, trong một đống dấu ping? vào đầu, đạt được chiến tích kinh người, 0-21-0.

Trước khi nhà chính nổ tung, Giang Kiều đứng trong bệ đá cổ vừa nhá biểu tượng vừa múa.

"Không phải do ta gà, ta bị kẻ địch nhắm vào, các ngươi có hiểu không?"

"Thắng thua không quan trọng, vui vẻ mới là sự thật."

"Người trẻ tuổi, tâm tính phải thoải mái lên."

Không cho đồng đội có cơ hội chửi người, Giang Kiều tắt trò chơi đi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này có lẽ không còn người tới cửa hàng mua đồ nữa rồi, liền đóng cửa tiệm đi lên trên tầng.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK