Bạch Nguyệt Linh nhìn gian phòng trước mắt, bốn phía đều là vách tường màu trắng, bên trong là mấy khay hàng chứa đồ được sắp xếp chỉnh tề, phía trên trưng bày đủ loại hàng hoá rực rỡ muôn màu, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, quản lý khá là sạch sẽ.
Đây chính là nhà của tên phàm nhân này?
Một cửa hàng?
Thoạt nhìn có chút không giống cửa hàng trong ấn tượng của nàng.
Giang Kiều cất ô đi, quay lại nhìn Bạch Nguyệt Linh toàn thân ẩm ướt, có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng nõn, nhưng mà hắn không dám nhìn nhiều.
Sau khi do dự trong chốc lát liền nói: "Bây giờ trời lạnh như vậy, ngươi có muốn lên lầu đi tắm hay không?"
Bạch Nguyệt Linh trầm mặc một lát, mặc dù tắm mưa có được thể nghiệm không tệ, nhưng mà cảm giác ướt sũng thật sự có chút không thoải mái.
Nếu như là trước kia, nàng chỉ cần vận hành linh lực trong cơ thể, liền có thể lập tức khiến quần áo bốc hơi, nước khô hết, không bụi không bẩn, vạn pháp bất xâm, bộ bộ sinh liên, tiên quang mờ mịt che đậy thân thể, được vạn linh cúng bái, nào có dáng vẻ chật vật như thế này.
"Tốt." Nàng lạnh lùng gật đầu.
Giang Kiều đưa nàng lên lầu, sau khi đưa đến phòng tắm, ấn công tắc mở trên tường, đèn bên trong sáng lên.
Bạch Nguyệt Linh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, không có hỏa diễm, không cần linh thạch khu động, lại có thể tràn ra ánh sáng chói mắt, khắp nơi trên thế giới này đều không giống với những gì nàng biết, tràn đầy cổ quái.
"Mỹ nữ, ngươi tắm trước đi, về phần quần áo, ngươi tạm chờ một chút."
Giang Kiều bình bịch chạy xuống lầu, lột Hán phục trên người mấy con ma-nơ-canh, lần nữa quay về lên trên lầu, thấy nàng vẫn đứng ở cửa phòng tắm như trước.
Bạch Nguyệt Linh nhìn chằm chằm quần áo và trang sức trong ngực hắn, Giang Kiều nín thở, giải thích nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không háo sắc thu thập quần áo con gái, đây đều là những nữ sinh ưa thích cosplay bình thường thuê, đều là dùng để kiếm tiền, tóm lại, những bộ quần áo này ta đều giặt qua rồi, sạch sẽ."
Nàng nhẹ điểm đầu, phàm nhân làm buôn bán, chung quy vẫn luôn nghĩ ra đủ loại cách.
Giang Kiều để quần áo ở một bên, tự giác về phòng khách.
Hắn ngồi lên trên sô-pha, quay lại liếc nhìn ánh đèn phòng tắm đang sáng, sau đó lấy ra điện thoại di động dự bị của mình, chuẩn bị báo cảnh sát.
110...
Ngay tích tắc điện thoại kết nối, Giang Kiều nhanh chóng nhấn nút tắt máy.
Tuy hắn nghi ngờ nữ nhân xinh đẹp này là phần tử lừa đảo, nhưng đến bây giờ nàng vẫn không có bất luận hành vi lừa dối mang tính chất thực tế nào, cho dù cảnh sát tới cửa, chỉ cần nàng thề thốt phủ nhận, lần báo động này cũng phí công vô ích, thậm chí còn đánh rắn động cỏ, nói như vậy, phần thưởng người dân ưu tú coi như cũng bay mất.
Xem ra phải tiếp tục đợi, đợi nàng lộ ra chân tướng, còn mình thì lén lút ghi chép chứng cứ phạm tội, khi đó lại báo cảnh sát, cả người cả tang chứng đều có, nàng chạy không thoát.
Giang Kiều tính toán xong trong lòng, châm cho mình một điếu thuốc, chợt thấy Bạch Nguyệt Linh ướt sũng đi tới.
"Không có nước, làm sao..."
Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi vị nức mũi, nàng chỉ hít một hơi rất nhỏ, vậy mà cũng cảm giác được có chút không khỏe, trầm tâm quan sát bản thân, buồng phổi căn nguyên của hơi thở, thế mà lại bị một tầng dơ bẩn nhỏ không thể điều tra bao phủ.
Mà một đoạn “hương” người nam nhân kia đang cầm trong tay đang không ngừng liên tục bay ra khói độc, nếu cứ tiếp tục như thế...
Bạch Nguyệt Linh hầu như có thể khẳng định, khói độc này sẽ khiến đạo cơ tổn hại, nghiêm trọng chút thậm chí còn sẽ giảm cảnh giới!
Kẻ này, vậy mà lại dám lợi dụng thiện ý của nàng đối với hắn, mưu hại một vị Tiên Đế!?
"Không phải đã đưa quần áo cho ngươi rồi sao? Ngươi làm sao còn..."
Giang Kiều còn có chút buồn bực, thấy vẻ mặt của nàng mang theo hàn ý đi tới, hai ngón tay khép lại, lấy tư thế sét đánh, trực tiếp đoạt đi điếu thuốc vừa mới châm của hắn, ném xuống đất đạp tắt.
Hắn cũng không có kịp phản ứng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, liền đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo từ trên ghế sô-pha xuống, một chân dẫm lên trên lồng ngực.
"Nhiều lần mạo phạm bổn tọa, thật sự nghĩ bổn tọa không dám giết ngươi sao? Nói mau! Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?"
Bạch Nguyệt Linh phát ra tiếng quát khẽ, Giang Kiều nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, nhịn không được rùng mình một cái, đây là ánh mắt lúc giết người, nàng không giấu giếm được.
"Đợi chút, mỹ nữ, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không?" Hắn gấp gáp kêu lên, không giải thích rõ ràng, hắn sợ là sẽ phải qua đời tại chỗ.
Nhưng nói trở lại, hắn không phải đã đưa quần áo cho nàng rồi sao, cũng không nhìn trộm nàng tắm, việc này cũng có thể tính là mạo phạm?
"Hiểu lầm?" Bạch Nguyệt Linh cười lạnh một tiếng, "Thừa dịp bổn tọa không chú ý, lén lút đốt độc hương, mưu hại đạo cơ của bổn tọa, cái này cũng có thể là hiểu lầm?"
Độc hương? Đạo cơ?
Đồ điên!
Giang Kiều quay đầu nhìn điếu thuốc vừa mới bị nàng đoạt đi ném xuống đất, hắn thậm chí còn không kịp hút một hơi.
Trong lúc nhất thời trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Không phải là một điếu thuốc lá thôi sao, cần phản ứng mạnh như vậy hả? Thế mà lại uy hiếp muốn giết hắn!
Sớm biết như thế, vừa rồi không nên đưa nữ nhân hư hỏng này về trong nhà, quả nhiên lòng mang ý xấu với mình!
"Bạch... Bạch tiểu thư, hiểu lầm, hiểu lầm vô cùng to lớn, ngươi là người không thích mùi thuốc lá, ta không hút là được."
"Bây giờ mới nói những lời này, ngươi không thấy đã quá muộn rồi sao? Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi làm như vậy?" Bạch Nguyệt Linh không tin một người phàm tục như hắn dám mưu hại một vị Tiên Đế, phía sau hắn chắc chắn có thế lực khác!
Giang Kiều giật mình, sai khiến?
Hắn không phải chỉ phạm vào tội nghiện thuốc lá, không quản được miệng sao? Ở đâu ra người sai khiến?
Lại nói, từ khi bắt đầu nhìn thấy nữ nhân này, hắn liền cảm thấy không bình thường, từ phản ứng bây giờ của nàng xem ra, hình như ngay cả thuốc lá cũng chưa thấy qua.
Chẳng lẽ nàng thật sự là Tiên Đế không biết gì cả từ thế giới khác xuyên không qua? Mà không phải là một tên tội phạm lừa đảo?
"Không nói đúng không, đợi bổn tọa rút hồn ngươi ra tìm hiểu liền biết!"
Bạch Nguyệt Linh lãnh đạm chỉ một ngón tay, ngón tay ngọc điểm vào mi tâm của Giang Kiều, hắn mở trừng hai mắt, hình như ngoại trừ mơ hồ đau đớn bên ngoài, đầu hắn không có gì không khỏe.
Ừ, động tác rất hay, khí thế rất đủ, nhưng không có tác dụng.
Tiên Thuật mới vừa nói đâu?
Hắn vốn đã tin theo bảy tám phần, hiện giờ ngược lại càng nhìn càng thấy giả, dù sao tất cả lý do đều có thể đổ cho pháp lực hoàn toàn biến mất.
"Hả? Ngươi không sao?"
"Có chút đau đầu."
Giang Kiều trầm ngâm một lát: "Dưới tình huống bình thường, ta phải chăng phải ôm đầu, làm ra một bộ dạng thống khổ? Sau đó dâng lên toàn bộ tài vật, cầu tiên tử tha ta một mạng?"
Đến rồi đến rồi, thao tác trước sau như một của đán phần tử lừa đảo chuẩn bị đến rồi!
Bạch Nguyệt Linh cũng không thèm quan tâm đến hắn, nhìn ngón tay của mình, sắc mặt ngưng trọng, không ngờ phiến thiên địa này vậy mà áp chế nàng nghiêm trọng đến như thế, ngay cả đạo pháp cơ bản nhất cũng không thi triển ra được.
"Dưới tình huống bình thường, hồn phách của ngươi đã bị bổn tọa giam cầm, thân thể trở thành người đần độn, sinh tử ở trong một ý niệm của bổn tọa, toàn bộ bí mật đều không giấu được."
Giang Kiều cười lạnh trong lòng, mở miệng liền một tiếng bổn tọa, nói giống như là thật vậy, nếu không phải bình thường đọc nhiều tiểu thuyết, hắn hơi kém chút liền tin rồi.
"Nếu như đạo pháp đối với ngươi vô dụng, vậy liền giết là được, cho dù ngươi đánh chết không nói, bổn tọa cũng có thể đại khái đoán được là thế lực nào, đợi khi bổn tọa khôi phục tu vi Tiên Đế, một hơi quét sạch sẽ toàn bộ cấm khu."
Giang Kiều nhìn biểu cảm lạnh lùng trên mặt nàng, đáy lòng lập tức hoảng sợ, hiện giờ là xã hội hòa bình nha, đừng động một chút lại treo đánh đánh giết giết ở bên miệng chứ, đây là người bình thường sao?
Chỉ thấy Bạch Nguyệt Linh vẫy tay, dao gọt trái cây để ở trên bàn tự động bay tới, vắt ngang tới trên cổ hắn.
Cách không khiển vật?
Cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng, Giang Kiều lập tức mở to hai mắt nhìn, vãi lờ, thật sự là Thần Tiên?!
"Tiên tử, chờ một chút, có chuyện gì từ từ nói!"
(Tiên tử hãy bình tĩnh! Bản dịch được đăng duy nhất ở bachngocsach.vip)
...